Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 953: Làm phiền đạo huynh rồi!

Chương 953: Làm phiền đạo huynh rồi!

“Cơ Nghiêu Tinh, không ngờ người chính trực như ngươi, vậy mà cũng làm ra loại chuyện này, coi như hôm nay mắt ta bị mù, vậy mà lại dẫn đường giúp các ngươi.”

“Chuyện hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ!”

Lúc này, Giang Thần đã không nhịn được cười khẩy, ánh mắt lạnh buốt, đã không còn phẫn nộ và oán giận như vừa rồi.

Hoàn toàn thất vọng.

Hắn hoàn toàn không ngờ việc đầu tiên sau khi Cơ Nghiêu Tinh hiện thân, lại nói như vậy, bán đứng hắn.

Hơn nữa còn hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ.

Giang Thần biết nếu không có chuyện đêm nay, cách nói của Cơ Nghiêu Tinh tuyệt đối sẽ là một chuyện khác, vậy mà lúc trước hắn còn cảm thấy có thể kết bạn thâm giao với Cơ Nghiêu Tinh.

Đúng là mắt bị mù!

“Nếu đã như vậy thì bắt hắn lại, ta không tin dưới nghiêm hình, hắn còn dám không làm theo.”

Sau đó, ánh mắt Trần Ngưng Nhi nhìn Giang Thần trở nên lạnh buốt.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời phía xa, đột nhiên có từng đạo tia sáng lóe lên, đặc biệt rõ ràng dưới bầu trời đêm đen kịt.

Một nhóm người đang đi về phía này.

Người đứng đầu là một nam một nữ, quần áo lay động, phong thái xa cách, chính là Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không.

Sắc mặt của Giang Thần đột nhiên biến đổi, muốn rời đi, nhưng tất cả mọi người ở đây đang nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn không dám động đậy.

“Gặp qua Trường Ca thiếu chủ.”

Nhìn thấy Cố Trường Ca đến đây, Trần Ngưng Nhi vội vàng chào, trong lòng cũng có chút lo sợ bất an.

Theo những gì Cơ Nghiêu Tinh vừa nói, nàng đúng là đã phá hỏng kế hoạch của hắn.

Hơn nữa, Cố Trường Ca đến đây cũng là do nàng thông báo.

Kết quả sau khi tới đây, cũng chỉ thấy tung tích của Chưởng Thiên Tháp chứ vẫn chưa thật sự nhìn thấy Chưởng Thiên Tháp.

So với cách làm ổn thỏa của Cơ Nghiêu Tinh, cách của nàng đúng là khinh suất.

Nghĩ đến việc nếu Cố Trường Ca muốn trách tội xuống, nàng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

“Trường Ca thiếu chủ!”

Hai Cơ gia huynh muội cũng vội vàng chào, nhưng so với sự bình tĩnh của Cơ Nghiêu Tinh, ngược lại Cơ Sơ Nguyệt có vẻ căng thẳng hơn rất nhiều.

“Ồ, hình như ta tới muộn rồi, bỏ lỡ mất kịch hay thì phải?”

Cố Trường Ca vẫn không để ý đến mọi người.

Trên khuôn mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại trên mặt hai người Cơ Sơ Nguyệt, Cơ Nghiêu Tinh, tỏ vẻ hứng thú.

Vẻ mặt Cơ Sơ Nguyệt hơi thay đổi, bởi vì căng thẳng và bất an, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lần trước khi nàng bái kiến Cố Trường Ca, còn chưa có loại cảm giác này.

Nhưng hiện giờ chỉ cảm thấy một loại uy áp đáng sợ ập thẳng vào mặt, khiến nàng ngạt thở, không thể thở nổi.

“Trường Ca thiếu chủ, chuyện là thế này…”

Ngay lập tức, Trần Ngưng Nhi vội vàng bẩm báo chuyện xảy ra vừa rồi, không dám giấu diếm gì.

Bao gồm cả nàng đã theo dõi Cơ gia huynh muội thế nào, nghe bọn hắn nói chuyện thế nào, Cơ Nghiêu Tinh vừa giải thích thế nào, đều kể lại tất cả một lần, không sót một chữ nào.

Sau khi nghe xong, Nguyệt Minh Không nhìn chằm chằm Cơ Nghiêu Tinh, khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy, cũng không nhiều lời.

Nàng đương nhiên biết Cơ Nghiêu Tinh nghĩ gì, nhưng chẳng buồn vạch trần mà thôi.

Ngược lại, nàng muốn biết, Cơ gia huynh muội định giải quyết chuyện này thế nào.

Nghe xong những chuyện này, Cố Trường Ca mỉm cười với Trần Ngưng Nhi nói: “Ngược lại, ngươi đã vất vả rồi.”

“Trường Ca thiếu chủ người đừng khách khí, đây là vinh hạnh của Ngưng Nhi.”

Thấy Cố Trường Ca không trách tội mình, mà còn nói như vậy, khiến Trần Ngưng Nhi có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng xua tay nói.

Có thể nghe thấy câu này, nàng cảm thấy tất cả những gì nàng làm đều đáng giá.

“Nghe nói Nghiêu Tinh đạo huynh định giúp ta tìm Chưởng Thiên Tháp.”

Rồi sau đó, Cố Trường Ca hứng thú nhìn Cơ Nghiêu Tinh, trong ánh mắt mang theo một chút nghiền ngẫm và đánh giá.

Tuy Cơ Nghiêu Tinh đang duy trì bình tĩnh, nhưng Cơ Sơ Nguyệt lại thấy rõ trên trán hắn cũng đang đổ mồ hôi lạnh.

Có thể thấy trong lòng ca ca cũng không bình tĩnh trầm ổn như ngoài mặt.

Lúc đối mặt với Cố Trường Ca, cuối cùng bọn hắn đã có thể cảm nhận được uy thế khiến người ta khiếp sợ, thần hồn run rẩy như trong lời đồn.

Đây là loại khoảng cách to lớn không thể vượt qua.

“Không dám giấu Trường Ca thiếu chủ, lúc nghe thấy Trường Ca thiếu chủ định tìm Chưởng Thiên Tháp, ta và muội muội đã nghĩ cách này, nhưng gặp phải khó khăn vì Giang Thần không chịu phối hợp, mới đưa ra hạ sách này.”

Giọng Cơ Nghiêu Tinh bình tĩnh nói: “Hơn nữa, ta và muội muội định sau khi tìm được Chưởng Thiên Tháp, liên hệ với gia tộc phía sau, mượn hoa dâng Phật đồng thời dâng luôn cả Chưởng Thiên Luân trong tay chúng ta cho Trường Ca thiếu chủ.”

“Nhưng đáng tiếc chưa trao đổi chuyện này với Trần Ngưng Nhi cô nương, nên mới kinh động đến Trường Ca thiếu chủ, cảm thấy vô cùng áy náy.”

“Cái gì?”

Cơ Nghiêu Tinh vừa nói xong, không chỉ Trần Ngưng Nhi sững sờ.

Ngay cả Giang Thần vẫn luôn nhìn Cơ Nghiêu Tinh với ánh mắt tức giận lạnh lùng, cũng ngây ngẩn cả người.

“Chưởng Thiên Luân trong tay các ngươi?”

Trần Ngưng Nhi hoàn toàn không dám tin vào tai mình, như nằm mơ.

Cơ gia huynh muội vậy mà lại định chắp tay tặng Chưởng Thiên Luân, điều này đã vượt xa dự tính của nàng.

Nhưng chuyện tới nước này, dường như cũng chỉ có một cách như vậy.

“Thật sao? Hóa ra chuyện là như vậy à?”

Nghe vậy, Cố Trường Ca cũng không nhiều lời, chỉ cười nhạt, ánh mắt dừng trên mặt hai người Cơ Nghiêu Tinh, Cơ Sơ Nguyệt.

“Câu nào cũng là thật, không dám lừa dối Trường Ca thiếu chủ.”

Cơ Nghiêu Tinh bình tĩnh nhìn lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cơ Sơ Nguyệt cúi đầu, siết chặt nắm tay, hiểu được nỗi khổ tâm của ca ca khi nói ra những lời này, dù sao tình thế này vẫn tốt hơn người khác.

Lời giải thích này của Cơ Nghiêu Tinh có thể lừa được đám Trần Ngưng Nhi, nhưng tuyệt đối không thể lừa được Cố Trường Ca.

Chẳng thà chủ động nhân nhượng dâng tặng Chưởng Thiên Luân, còn hơn đắc tội với Cố Trường Ca.

Bằng cách này, dù Cố Trường Ca có biết toàn bộ câu chuyện, ắt hẳn cũng sẽ vì Chưởng Thiên Luân mà không truy cứu nữa.

“Nếu đã như vậy, vậy thì làm phiền Nghiêu Tinh đạo huynh rồi.”

Cuối cùng, Cố Trường Ca cười, nụ cười lạnh nhạt, thu hồi ánh mắt.

Lúc này, hai Cơ gia huynh muội mới lấy lại tinh thần từ trong uy thế đáng sợ kia, cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, một cơn gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.

Hết chương 953.
Bạn cần đăng nhập để bình luận