Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1245: Nữ tử thần bí

Chương 1245: Nữ tử thần bí

"Quá ghê tởm…."

Lâm Vũ bước đi không có mục đích trên đường phố, hắn thật sự không nghĩ ra bất cứ biện pháp gì để cứu nàng.

Cũng không phải hắn không muốn cứu, mà thật sự là không còn cách nào khác.

Ngay cả gia tộc phía sau hắn cũng khuyên hắn từ bỏ ý nghĩ kia, đương nhiên, nếu hắn khăng khăng muốn đi, gia tộc vẫn sẽ phái cường giả đi theo.

Dù sao hắn vẫn là thiên kiêu ưu tú nhất Lâm gia.

Đúng lúc này, trên đường phố bỗng nhiên yên tĩnh lại, một loại không khí quái dị bao phủ nơi đây.

Phiến thiên địa này giống như bỗng nhiên bị chia lìa với bên ngoài, vô cùng thâm thúy mà yên tĩnh.

Hắn chú ý tới điểm dị thường đó, không nhịn được nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

"Ngươi là?"

Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi, có chút giật mình nhìn nữ tử bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Nữ tử đó mặc một bộ váy trắng, bất ngờ xuất hiện, yên tĩnh đứng nơi đó, giữa mày như có thần quang, lộ ra sự tồn tại không giống như người ở thế giới này.

"Lâm Vũ? Ta chờ ngươi đã lâu."

Nữ tử mặc váy trắng mỉm cười lên tiếng, mang đến cho người ta một loại cảm giác ôn hòa và tự nhiên.

Nàng rất cao, cao hơn nữ tử bình thường nhiều, hơn nữa vô cùng mỹ lệ, giống như một gốc phật liên, thần hà lập lòe, đi lại giữa hồng trần thiên địa này, dường như đang cảm nhận thế gian muôn màu.

Nàng mang đến cho người khác một loại cảm giác thần thánh và siêu nhiên để cho người ta không dám coi nhẹ.

"Ngươi là ai?"

Mặc dù biết đối phương không có ác ý, nhưng hắn vẫn có chút cảnh giác, tiếp tục hỏi.

Bởi vì hắn phát giác cảnh giới của đối phương có thể nói là sâu không lường được, không phải là người mà hiện giờ hắn có thể địch lại.

"Ta là Thiên Lộc Huyền Nữ."

Nữ tử mặc váy trắng đó mỉm cười lên tiếng, giọng nói mang theo từ tính, chấn động tâm thần.

Nàng mỹ lệ siêu phàm thoát tục, giống như không phải là người của thế giới này, mà là đến từ Tiên Giới trong truyền thuyết.

"Thiên Lộc Huyền Nữ?"

Trong lòng của Lâm Vũ rất chấn động, con mắt trợn to nói, "Ngươi là Thiên Lộc Huyền Nữ của thế hệ này?"

Hắn biết phía sau Thiên Lộc Thành vẫn luôn có một vị gọi là Thiên Lộc Huyền Nữ, nàng phụ trách thủ hộ Thiên Lộc Thành, đồng thời duy trì Thiên Lộc Thành vận chuyển.

Nhưng vị Thiên Lộc Huyền Nữ ấy rất thần bí khó lường, không có người thấy được tung tích của nàng.

Hắn cũng không biết vị Thiên Lộc Huyền Nữ trước mắt này rốt cuộc là vị nào, là Thiên Lộc Huyền Nữ đời trước hay là Thiên Lộc Huyền Nữ của thế hệ này.

Bởi vì nghe nói mỗi một đời đều sẽ chọn lựa nữ tử thích hợp đảm nhiệm thân phận kia, nhận trách nhiệm thủ hộ Thiên Lộc Thành.

Mà từng có một kỷ nguyên Thượng Giới đại quân giết tới.

Một vị Thành Đạo giả tuyệt cường của chủng tộc Thái Cổ hung uy hiển hách vượt qua vô số cửa ải, quét ngang vô địch, bễ nghễ thiên hạ.

Nhưng lại bị Thiên Lộc Huyền Nữ xuất quan chém giết ngay trước Thiên Lộc Thành, lúc ấy chuyện đó oanh động không nhỏ, lời đồn đãi vẫn còn lưu truyền đến hôm nay.

"Ta là Thiên Lộc Huyền Nữ của thế hệ nào có quan trọng không?"

"Quan trọng là, ta có thể giúp ngươi cứu được người trong lòng."

Nữ tử mặc váy trắng ấy vẫn mỉm cười, cũng không trả lời.

Trong lòng Lâm Vũ lại chấn động, thậm chí có chút không thể tin vào tai của mình.

Hắn có chút kích động, nhưng vẫn là để cho bản thân bình tĩnh lại, nói, "Ngươi thật sự nguyện ý trợ giúp ta cứu Lục La?"

Thấy Lâm Vũ cũng không có la to, mà rất nhanh đã bình tĩnh lại, phần tính cách kia làm cho trong mắt nữ tử ấy lướt qua một tia thưởng thức.

"Ta đương nhiên là nguyện ý giúp ngươi." Nàng mỉm cười hồi đáp.

Thiên Lộc Huyền Nữ vô cùng xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ cao gầy thướt tha, tựa như một gốc phật liên (hoa sen) đứng thẳng.

Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cả người như có tia sáng chảy ngược xuôi, một thứ thần hà lập lòe đang tản ra, làm người khó mà coi nhẹ sự tồn tại của nàng.

Thế nhưng trên con đường này, ngoại trừ Lâm Vũ ra, những người còn lại đều như đang giả vờ không thấy nàng.

Quanh thân thể của nàng có một loại vực trường đặc biệt, trừ khi là người nàng muốn gặp, nếu không, không một ai có thể trông thấy nàng.

Đó không chỉ là một đạo pháp cao thâm, còn là một loại thần thông huyền diệu đang tản ra.

Lai lịch của Thiên Lộc thành đã khá cổ xưa, nghe nói đã tồn tại trước khi Bát Hoang thập vực và Thượng giới tách nhau ra.

Nên tin tức về Thiên Lộc Huyền Nữ, cũng vì vậy càng mờ mịt khó tìm.

Vô số kỷ nguyên trôi qua, vô số sinh linh và tu sĩ từng thấy chân dung của nàng, có thể nói là ít đến mức có thể đếm được.

"Ta muốn biết, tại sao ngươi phải giúp ta."

"Hiện giờ tất cả thế lực ở Bát Hoang thập vực, cũng cảm thấy Lục La nàng ấy rơi vào trong tay Thượng giới, đã không còn chút hy vọng nào cứu được rồi."

"Không một ai sẽ lựa chọn giúp ta vào thời điểm này hết."

Lâm Vũ thấy thái độ của Thiên Lộc Huyền Nữ cũng không giống giả tạo, ngược lại vô cùng chân thành.

Thời gian dần qua hắn cũng bình tĩnh lại, cười khổ một tiếng, chỉ là trong lòng vẫn như cũ hơi nghi hoặc một chút.

Thiên Lộc Huyền Nữ khẽ mỉm cười nói, "Chúng ta vừa đi vừa nói."

"Bảo vệ an nguy của Thiên Lộc thành, bảo vệ toàn bộ sinh linh của Bát Hoang thập vực, vẫn luôn là trách nhiệm của chúng ta."

"Điều ấy không có gì phải bàn cãi?"

Trên đường đi yên tĩnh, vô cùng rộng lớn, sương mù màu xám mông lung, có chút vết tích cho thấy rằng nơi đây đã từng xảy ra một cuộc chiến tranh.

Vài chỗ còn thấy được một thân ảnh không nhúc nhích, có vẻ đang ngồi xếp bằng, nhưng trên người đã không còn chút sinh cơ nào.

Vô số năm qua, Thiên Lộc thành đều sừng sững giữa trời đất như thế, chống lại nguy cơ xâm lấn từ Thượng giới.

"Ta đã biết."

Lâm Vũ hơi gật đầu, yên lặng đi theo sau Thiên Lộc Huyền Nữ, trong lòng của hắn bỗng nhiên có hơi trĩu nặng.

Người đi đường không nhiều, còn có không ít khuôn mặt mà hắn quen.

Chỉ là, bây giờ khi họ nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng tràn đầy vẻ thông cảm, không đành lòng.

Hết chương 1245.
Bạn cần đăng nhập để bình luận