Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2643: Vĩnh Hằng Thần Châu

Chương 2643: Vĩnh Hằng Thần Châu

“Trước kia mẫu thân từng nắm giữ Vĩnh Hằng thần lô, theo lý thì phải biết tất cả mọi việc mới đúng chứ…” Ly Dương nhíu mày như bao người khác, theo bản năng nắm lấy một khối ngọc bội mượt mà có chút cổ xưa.

“Hửm?”

Lạc Tương Quân cách đó không xa bỗng dưng cảm giác được cái gì đó, ánh mắt nàng rơi vào khối ngọc bội của Ly Dương.

“Tương Quân, sao vậy?”

Ly Dương chú ý tới ánh mắt của nàng, thấy Lạc Tương Quân đang đánh giá khối ngọc bội này, hắn nhanh chóng lấy nó xuống, giới thiệu rằng đây là ngọc bội mà mẫu thân trước khi lâm chung dặn dò hắn phải giữ gìn cẩn thận, mấy năm nay hắn vẫn mang theo trên người.

Khóe miệng Lạc Tương Quân khẽ nhếch lên, nàng nói: “Xem ra thánh nữ đời trước đối xử với ngươi vẫn rất tốt, đúng là nằm ngoài dự đoán.”

Ly Dương cảm thấy có chút khó hiểu và nghi ngờ với câu nói này của nàng.

Có điều Lạc Tương Quân nhanh chóng không để ý đến khối ngọc bội kia nữa, nàng không nói thêm gì nữa, ngược lại nhẹ nhàng di chuyển biến mất ở nơi này.

Thấy thế, Ly Dương và mấy vị trưởng lão đều vô cùng sửng sốt, cả đám hai mặt nhìn nhau, không biết mưu đồ của Lạc Tương Quân là sao.

“Không nghĩ tới dị động mà Vĩnh Hằng thần kiếm truyền đến lại có liên quan đến khối ngọc bội kia của hắn…”

“Xem ra thánh nữ đời trước đã sớm dự đoán được ngày hôm nay, thế nên mới cố ý để lại cho Ly Dương khối ngọc bội này.”

“Nếu muốn đạt được Vĩnh Hằng thần lô, xem ra sợ là phải xuống tay từ phía Ly Dương.”

Thân ảnh Lạc Tương Quân nhẹ nhàng di chuyển, trong vài bước chân liền biến mất ở giữa chốn điện vũ lầu các này.

Còn đám người Ly Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất, muốn đuổi theo cũng không kịp.

“Thánh nữ lai lịch thần bí, xưa nay làm việc luôn không đánh tiếng với tộc nhân, vô cùng độc lập, không biết lời vừa rồi mà nàng nói rốt cuộc có ý gì?” Một vị trưởng lão nhướn mày, ngày thường bọn họ không hay chung đụng với thánh nữ Lạc Tương Quân.

Nhiều người không hiểu được vị thánh nữ của thế hệ này, hơn nữa có nhiều lúc khi bọn họ đứng trước mặt Lạc Tương Quân, thậm chí sẽ có chút câu nệ, khiếp sợ uy nghiêm của nàng.

“Tương Quân nói như vậy nhất định là có mưu tính của nàng.”

Ly Dương lắc đầu, hắn nhìn theo phương hướng mà Lạc Tương Quân biến mất, trong mắt khó nén ý ái mộ. Mấy vị trưởng lão nhìn hắn một cái, âm thầm lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Lạc Tương Quân không biết bị phong ấn từ thời đại nào đến nay, ngay cả bọn họ cũng khó có thể thăm dò thực lực chân chính của nàng. Ly Dương tuy rằng có thiên phú cường đại, được xưng là hy vọng đời này của Vĩnh Hằng thần Tộc, nhưng mà khi ở trước mặt Lạc Tương Quân, hắn lại nhiều lần nhận thất bại.

Lúc trước hai người từng giao thủ, Ly Dương lại bị Lạc Tương Quân một tay trấn áp, ngay cả cơ hội chống lại cũng không có. Sự cường đại của Lạc Tương Quân ít nhất không phải Ly Dương hiện tại có khả năng chống đỡ.

Nói thẳng ra thì bây giờ Ly Dương căn bản không có tư cách so sánh với Lạc Tương Quân.

“Phụ thân từng nói, nếu như ta có thể bắt được Tương Quân, vậy vị trí tộc trưởng trong tương lai của Vĩnh Hằng thần tộc sẽ ổn định vững chắc.”

“Dường như Tương Quân cũng cảm thấy hứng thú với Vĩnh Hằng thần lô…” Ly Dương không biết trong lòng mấy vị trưởng lão này nghĩ gì.

Hắn vuốt ve khối ngọc bội cổ xưa kia, trong lòng thầm nghĩ nên làm gì để khiến giai nhân thấy vui vẻ.

Lạc Tương Quân biến mất ở nơi đóng quân của Vĩnh Hằng thần tộc, giờ phút này đã sớm xuất hiện trong một khu vực rộng lớn hơn. Phóng mắt nhìn ra xa đã thấy danh sơn nguy nga, cổ nhạc dữ dội.

Nàng không có ý định tụ tập lại một chỗ với những trưởng lão kia của Vĩnh Hằng thần tộc.

Hơn nữa manh mối liên quan đến Vĩnh Hằng thần lô còn phải tìm kiếm từ trên một người khác.

“Đáng tiếc, tỷ tỷ của Ly Dương bị tên họ Cố kia mang đi, tạm thời còn không thể đi tìm nàng.”

“Nếu ta đoán không nhầm thì thật ra Vĩnh Hằng thần lô ở trên người nàng ta.”

Nghĩ tới đây, trên mặt Lạc Tương Quân lộ ra vài phần suy nghĩ.

Bước chân nàng nhẹ nhàng di chuyển, lúc xuất hiện lại đã ở chỗ sâu thời không trong khu vực này.

Mà vào lúc này, mi tâm của nàng bỗng dưng phát sáng, một bảo châu chỉ to bằng nắm tay trong suốt thần dị hiện lên.

Xung quanh bảo châu kia có hào quang hỗn độn lượn lờ, có tiên thiên ngũ hành, âm dương đại đạo các thứ, rất nhiều khí tức chí cường lưu chuyển. Nếu có trưởng lão của Vĩnh Hằng thần tộc ở đây, vậy nhất định sẽ khiếp sợ phát hiện ra rằng khí tức trên hạt châu thần bí này, rõ ràng có cùng nguồn gốc với Vĩnh Hằng thần kiếm đang được cung phụng trong tổ đường.

Năm kiện Vĩnh Hằng thần khí, lần lượt là Vĩnh Hằng thần kiếm, Vĩnh Hằng thần lô, Vĩnh Hằng thần đồ, Vĩnh Hằng thần ấn, Vĩnh Hằng thần châu.

Mà vật trước mắt này, hiển nhiên chính là Vĩnh Hằng thần châu.

Ngay cả Vĩnh Hằng thần tộc cũng chưa từng nhìn thấy vật này, nhưng nay nó lại xuất hiện trong tay Lạc Tương Quân. Nếu như chuyện này bị một đám trưởng lão của Vĩnh Hằng thần tộc biết được chắc chắn sẽ kinh hãi nói không nên lời.

“Dựa theo ghi chép, trong thần khố di lạc ban đầu của Vĩnh Hằng thần tộc, Vĩnh Hằng thần đồ đồng thời cũng bị thất lạc trong đó, theo thần khố của Vĩnh Hằng thần tộc phiêu đãng trong thời khung ở Thương Mang, mãi sau này mới lưu lạc đến phương văn minh này.”

“Di tích ở Tiên Linh văn minh đếm không xuể, cơ mà có khả năng là thần khố lúc trước của Vĩnh Hằng thần tộc, thì chỉ có Bích Du Thiên Cảnh.”

“Ta đợi lâu như vậy, Bích Du Thiên Cảnh cũng đã đến lúc xuất thế rồi…”

Lạc Tương Quân khẽ nói, Vĩnh Hằng thần châu rời tay xuất hiện, trông nó giống như một hoàng hôn cổ xưa đang từ từ dâng cao, chiếu rọi rực rỡ chói mắt.

Toàn bộ tinh vực đen kịt này trong nháy mắt đã được chiếu sáng như ban ngày.

Tất cả tinh hệ và vật chất dưới ánh sáng của Vĩnh Hằng thần châu đều có vẻ ảm đạm không ánh sáng.

Ánh mắt nàng đảo qua khu vực bị Vĩnh Hằng thần châu chiếu qua, trong mắt giống như có một loại hào quang kỳ dị nào đó.

Hết chương 2643.
Bạn cần đăng nhập để bình luận