Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1685: Khiêu khích

Chương 1685: Khiêu khích

Ầm ầm!

Thiên khung bị nghiền ép, trên thiên khung của Cổ Huyền di chỉ có rất nhiều cổ chiến thuyền trôi lơ lửng. Mỗi một chiếc lại giống như đại lục khủng bố, có sương mù nồng đậm lượn lờ che đi hết thảy.

Rất nhiều kỵ sĩ cưỡi hung thú, trong tay cầm thiên đao, thiên thương và các loại binh khí khác, mang theo hàn khí dày đặc mà xông lên.

Ai ai cũng đằng đằng sát khí tựa như một đám huyết tinh thiết kỵ đến từ sâu trong địa ngục, đến lấy đi tất cả sinh mệnh.

“Đám Vực Ngoại Thiên Ma kia định giết tất cả chúng ta sao?”

Xung quanh Cổ Huyền di chỉ có rất nhiều tu sĩ sinh linh chạy đến từ Thập tam châu của Kiếm Huyền, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ sợ hãi nói.

Thậm chí đây cũng là lần đầu tiên rất nhiều người trẻ tuổi tận mắt nhìn thấy diện mạo của những người gọi là Vực Ngoại Thiên Ma này.

Trước đó bọn hắn cũng chưa từng đến biên cảnh tiền tuyến để chiến đấu chống lại những người này.

Bọn hắn cảm nhận được thần hồn của mình sắp bị đông lại, dưới sát khí lạnh lẽo kia, toàn thân ai cũng run rẩy, hoàn toàn không thể lấy ra dũng khí để kháng cự.

Điều này tựa như sự chênh lệch to lớn của rãnh trời khiến ai cũng tuyệt vọng, không dám nhiều lời.

“Những người này đều thật mạnh, sợ rằng thực lực yếu nhất cũng là Đệ Bát cảnh...”

“E rằng trong đó còn ẩn giấu Đệ Cửu cảnh, chính là sinh linh có cảnh giới cao hơn...”

Vẻ mặt của đám người Dịch Kiếm Tiên vô cùng thận trọng, nhìn thoáng qua mấy chiếc cổ chiến thuyền khủng bố này, ánh mắt rơi vào mấy đạo thân ảnh đang đứng sừng sững giống như Ma Sơn ở trên đó, vô cùng kiêng kị.

Rõ ràng khí tức của đối phương chỉ là Đệ Cửu cảnh, vẫn chưa bước vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên nhưng mà khí tức và uy áp lại như một tòa Ma Sơn vô hình, áp chế tâm của bọn hắn khiến tay chân bọn hắn cũng có chút lạnh buốt.

Đây còn là nhờ vào sự áp chế của quy tắc thiên địa, nếu không có sự áp chế đó thì sợ rằng bọn hắn hoàn toàn không hề có phần thắng và cơ hội sống sót nào khi đối mặt với những sinh linh khủng bố này.

“Mấy con sâu con kiến kia, cho tới bây giờ mà các ngươi vẫn không nhìn rõ cục diện sao, tồn tại chí cao của giới ta vẫn chưa xuất thủ nhưng đã đánh ra một chưởng hủy diệt giới này của các ngươi từ lâu rồi.”

Trên cổ chiến thuyền, một thân ảnh mờ ảo hiện lên, hắn vô cùng cao lớn, trên đầu có một đôi sừng xích sắc, trên lưng cũng mọc ra một đôi cánh.

Quanh người hắn có thần mang thanh sắc lượn lờ, đôi mắt tinh hồng, vô cùng lạnh lùng mở miệng, mang theo vẻ cao cao tại thượng và khinh thường.

“Quả thật các ngươi chỉ dựa vào địa thế hiểm yếu để chống lại thôi, chẳng bao lâu nữa giới này sẽ được trải rộng huyết sắc tuyệt vọng.”

Trong sương mù màu đen nồng đậm lại tiếp tục vang lên tiếng bước chân, một đạo ma ảnh khác hiện lên, lời nói vô cùng khinh thường.

Âm thanh của bọn hắn vang vọng trên bầu trời, hoàn toàn không hề che giấu khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người trong Kiếm Huyền đại thế giới ở phía dưới đều tái nhợt, bực bội và phẫn hận, bọn hắn nắm chặt nắm đấm, cố gắng nhẫn nại.

Mặc dù đang trong giây phút vô cùng khuất nhục nhưng lúc này vẫn không có ai có can đảm đứng ra.

Cho dù là đám người Dịch Kiếm Tiên cũng chỉ trầm mặc.

“Ha ha, quả nhiên trời sinh các ngươi đã có nô tính, đến mức này rồi mà ngay cả phản kháng cũng không dám... Ha ha ha...”

Thân ảnh khủng bố vừa mới mở miệng lại tiếp tục đùa cợt, cười càn rỡ nói.

“Thôi, ta cũng không có chuyện gì để nói với bầy kiến cỏ này, sau khi bọn ta tìm được thứ kia thì đương nhiên các ngươi chỉ có thể cứ như vậy mà bị hủy diệt thôi.”

“Cũng không đáng để bọn ta quan tâm.”

Một giọng nói khác vô cùng bình thản lạnh nhạt vang lên, người này vẫn cao cao tại thượng, trong ngôn ngữ đã quyết định sinh tử của sinh linh giới này từ lâu rồi.

“Đáng giận, các ngươi lại ức hiếp người quá đáng như vậy, lão phu liều mạng với các ngươi!”

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên một tiếng gầm thét được truyền ra từ bên trong Cổ Huyền di chỉ, vang vọng tám phương.

Rốt cuộc một lão giả mặc đạo bào thanh sắc, lưng vác đạo kiếm cũng không thể nhịn được, ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ và sát ý, hắn tiến lên một bước, phóng về phía chân trời.

Rất rõ ràng đây là một tồn tại có trình độ Lục Địa Kiếm Tiên, hắn vừa mới hiện thân đã bày ra uy áp và thực lực vô cùng lớn.

Thấy cảnh tượng này, rất nhiều tu sĩ của Kiếm Huyền đại thế giới cũng không khỏi phấn chấn trong lòng, tâm tình bị đè nén vừa rồi cũng bay sạch.

Cũng không phải là trong số bọn hắn không có người có huyết tính.

“Triệu huynh...”

Gương mặt Dịch Kiếm Tiên hơi biến sắc, hắn có quen biết với vị đạo bào lão giả này, cũng không ngờ đối phương vậy mà lại xông lên muốn chém giết với đám Vực Ngoại Thiên Ma kia, cuối cùng thì hắn chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

“Không thể xúc động.”

Thần sắc của Tuyết Kiếm Tiên dưới lớp mặt nạ cũng kịch biến, nàng muốn ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp.

“Giết!”

Vị đạo bào lão giả kia gầm lên một tiếng, toàn thân đều có kiếm mang thanh sắc lượn lờ.

Ngay lập tức, giữa thiên địa xuất hiện dị tượng, nơi này tạo thành chấn động khó có thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt, đạo bào lão giả phóng tới đạo thân ảnh khủng bố đang bị sương mù bao phủ kia.

Hắn chính là kẻ mở miệng hả hê, đùa cợt Kiếm Huyền đại thế giới vừa nãy.

“Hừ, không biết sống chết!”

Thấy cảnh này, tôn thân ảnh khủng bố lập tức cười lạnh một tràng, thái độ hoàn toàn không thèm để ý mà đánh xuống một chưởng.

“Đám sâu kiến nực cười, đến bây giờ mà các ngươi vẫn không nhìn rõ cục diện sao?”

Nhưng mà sau một khắc, ở sâu trong tử đồng cổ chiến thuyền lại hờ hững vang lên tiếng than thở rất nhẹ và cũng không ẩn chứa nhiều cảm xúc.

Thế nhưng âm thanh này lại như vô thượng thiên âm, vang dội bên tai tất cả mọi người, cho dù là đám người Dịch Kiếm Tiên cũng cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, suýt nữa khó mà đứng vững được.

Những người còn lại chỉ cảm thấy thần hồn run rẩy, toàn thân đều sắp vỡ nát, thất khiếu chảy máu, vô cùng sợ hãi.

Hết chương 1685.
Bạn cần đăng nhập để bình luận