Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1781: Tai bay vạ gió chỉ vì ngáng đường

Chương 1781: Tai bay vạ gió chỉ vì ngáng đường

Mặc dù mấy trăm năm nay, Thanh Hồng Cổ giới có thể miễn cưỡng được xem là nổi danh, thực lực tổng thể đứng trong ba mươi vị trí đầu.

Nhưng so với Thái Cổ Hoàng tộc thì chỉ có thể dùng cụm từ ‘nhỏ bé không đáng kể’ để hình dung, cả hai hoàn toàn không thể so sánh với nhau chứ nói chi là sau lưng đám đệ tử trẻ tuổi của Thái Cổ Hoàng tộc đứng trước mặt này không chỉ có một tộc.

E là bên trong chiến trường bách giới này không có tu sĩ nào không kiêng kị thế lực này.

Mặc dù thế cục bên trong Chu Tước phường tương đối hòa bình, so với Thanh Long phường và Bạch Hổ phường còn ít tranh đấu hơn.

Nhưng không có nghĩa là nơi đây an bình tuyệt đối.

Mạnh được yếu thua, trong mắt những tu sĩ nơi đây thì sinh tử chém giết cũng chỉ là chuyện thường ngày, sớm đã thành thói quen.

Mặc dù đám người Thanh Hồng Cổ giới bao gồm cả Lục Minh và Tuyết Yên chỉ chặn đường đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc, trong mắt rất nhiều người thì đây chẳng phải chuyện lớn gì những rơi vào trong mắt đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc này thì lại là hành vi khiêu khích.

Côn trùng hèn mọn như vậy cũng dám chặn đường bọn hắn, ngăn cản bọn hắn đi vào giác đấu trường.

Cho dù có giết chết bầy sâu kiến này cũng không đủ để làm dịu đi cơn giận trong lòng bọn hắn.

“Triệu huynh…”

Đám người Lục Minh và Tuyết Yên gần như muốn rách cả mí mắt nhìn đồng môn ở sau lưng.

Bọn hắn không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt đã bị đối phương trấn sát vô tình và tàn nhẫn như vậy, hình thần câu diệt hóa thành một cơn mưa máu, thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.

Điều này khiến đôi mắt bọn hắn phiếm hồng, bàn tay siết chặt, toàn thân bởi vì phẫn nộ và bất lực mà run rẩy.

Hắn thân là thiên kiêu trẻ tuổi của Thanh Hồng Cổ giới mà cũng bị một màn này dọa cho ngây người, khuôn mặt sợ hãi tới trắng bệch, môi run lẩy bẩy.

Rất nhiều nữ tử cũng hoa dung thất sắc không ngừng run rẩy.

Thậm chí có người nhát gan thì hai chân đã nhũn cả ra, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

Lúc ở Thanh Hồng Cổ giới, bọn hắn cũng là thiên kiêu trẻ tuổi được vô số người ngưỡng mộ, phong quang vô hạn, khó tìm được địch thủ trong cùng thế hệ.

Chỉ cần nhắc tới danh hào của bọn hắn thì ai ai cũng đều kính sợ.

Thế nhưng sau khi đến thượng giới, bọn hắn lại chỉ như sâu kiến hèn mọn, sống chết của bản thân bị người khác khống chế, muốn bóp chết liền bóp chết, ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.

Loại biến hóa như thể rơi từ trên tầng mây xuống bụi trần thực sự khiến bọn hắn không tiếp nhận nổi.

“Côn trùng đáng chết, lại để máu tươi bắn lên y phục của ta, các ngươi cũng đi cùng hắn luôn đi.”

Trong đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc có một hoàng y nam tử cục kỳ bướng bỉnh, lông mày khẽ nhíu một cái.

Hắn nhìn vết máu dính trên y phục, khuôn mặt nhanh chóng trở nên âm lãnh.

Từng chiếc kim vũ trên đôi cánh sau lưng hắn lập lòe huy quang tựa như những thanh thần kiếm, ẩn chứa phong mang kinh khủng giống như có thể cắt đứt hư không.

Rất nhiều tu sĩ nhận ra hắn thì toàn thân phát lạnh, hiểu được người này là thiên kiêu có thiên phú rất đáng sợ của Kim Sí Đại Bằng tộc.

Mặc dù không giống truyền nhân của những bộ tộc này nhưng cũng không thể khinh thường.

Thậm chí một vài tu sĩ thế hệ trước cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Những đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc còn lại nghe vậy cũng đi tới vây xung quanh đám người Thanh Hồng Cổ giới, thần sắc hoặc là mỉa mai khinh thường hoặc là khinh thị lạnh nhạt, hoặc là nghiền ngẫm chế nhạo.

“Không xong rồi, lần này ai cũng không thể đi được…”

Sắc mặt nho sam nam tử trắng bệch, nhìn một màn này đã xụi lơ trên mặt đất, sợ hãi tột độ.

Trong chiến trường bách giới, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, làm sao có năng lực đối đầu với Thái Cổ Hoàng tộc?

Giờ khắc này, hắn đã mất hết can đảm, trong lòng vô cùng hối hận.

Tại sao lúc đó lại nảy sinh lòng tham nhận lấy những thứ tốt kia, kết quả rước lấy nhiều phiền phức như vậy, bây giờ có khi còn bỏ mạng tại nơi đây.

Rất nhiều sinh linh tu sĩ xung quanh cũng chỉ hờ hững đứng ở đằng xa, yên lặng theo dõi diễn biến, giống như chỉ đang xem náo nhiệt.

Không ít đại nhân vật lạnh lùng nhìn hết thảy từ trong bóng tối nhưng cũng không thèm để ý.

Bên trong chiến trường bách giới này, mạng người tựa như cỏ rác huống chi bọn hắn chỉ là những tu sĩ đến từ hạ giới.

“Thiên kiêu của thượng giới có thể dễ dàng quyết định sống chết của người khác như vậy sao? Không có chút đạo lý nào, chỉ vì chúng ta không cẩn thận chặn đường các ngươi…”

So với những thiên kiêu còn lại của Thanh Hồng Cổ giới đang sợ hãi run rẩy thì Lục Minh bây giờ cũng coi như vẫn còn lý trí.

Hắn thở sâu một hơi bình ổn cảm xúc phẫn nộ để tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc trước mắt, trầm giọng mở miệng hỏi.

Hắn cảm giác sự áp bách của đối phương rất khủng bố, rất nguy hiểm, nhìn từ một số phương diện thì chính là đối thủ đáng sợ nhất mà hắn gặp được từ trước tới giờ.

Thậm chí hắn có thể nghe thấy âm thanh huyết dịch của đối phương cuồn cuộn chảy xuôi như nham tương rất đáng sợ, phảng phất như tiếng sấm rền khiến thần hồn run rẩy, cả người phát lạnh.

Mà đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc cũng không chỉ có một tên, hắn cũng không biết bản thân có phải là đối thủ của bọn hắn hay không.

Trước lúc này, hắn chưa từng giao thủ với Thái Cổ Hoàng tộc có huyết mạch thuần tuý và nồng đậm như vậy.

“Chỉ dựa vào một con côn trùng nhỏ như ngươi mà cũng dám ngăn ta? Ta thấy ngươi không có kiên nhẫn sống tiếp rồi.”

Thần sắc kim vũ nam tử lộ ra vẻ khinh thị cực kì hờ hững liếc nhìn Lục Minh một cái, hoàn toàn không đặt đối phương vào trong mắt.

Tất nhiên hắn cũng không đặt đám thiên kiêu này vào trong mắt, phải biết rằng đệ tử của các đại giáo cũng không phải là đối thủ của hắn chứ đừng nói là mấy con kiến hôi đến từ hạ giới cái gì cũng không biết này.

Hắn chỉ cần dùng một tay liền có thể bóp chết tất cả bọn hắn.

Những đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc còn lại cũng nở nụ cười lạnh, trên mặt không chút che giấu sự chế giễu, thần sắc lúc nhìn đám người Lục Minh như thể đang nhìn một đám con mồi đang đợi bị làm thịt.

Hết chương 1781.
Bạn cần đăng nhập để bình luận