Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2350: Tự chém tu vi, độ phàm kiếp

Chương 2350: Tự chém tu vi, độ phàm kiếp

Cố Trường Ca nhớ rõ tất cả những chuyện đó, về sau cũng nhờ vào sự tồn tại của Thiên Lộc Huyền Nữ mà Bát Hoang thập vực mới có thể an toàn.

Giữa hai người không có nhiều tình cảm sâu đậm, nhiều lắm là quan hệ phụ thuộc và bị phụ thuộc mà thôi.

Cố Trường Ca đi tới Thiên Lộc thành thật sự chỉ là vì trong chuyến đi dọc theo vũ trụ tinh không này, hắn vừa hay thuận đường đến đây mà thôi.

Thuận đường nên mới muốn quay lại nơi cũ, xem xem chốn ấy ra sao.

Lần gặp này, Thiên Lộc Huyền Nữ đã nói cho hắn biết những chuyện kỳ lạ của Giới Bi Hải.

Đoạn thời gian trước nơi đó xuất hiện rất nhiều dị tượng, Giới Bi Hải bao la lại đột nhiên xuất hiện một vùng đất hạn hán, lộ ra đáy sông nứt nẻ.

Nàng đã phái người đến đó điều tra, nhưng lại bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cản không cho bất cứ ai tới gần. Cho nên, Thiên Lộc Huyền Nữ cũng không biết bên trong Giới Bi Hải đã xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Ca không quá bất ngờ với chuyện này, hắn đã biết từ lâu, phía dưới Giới Bi Hải chính là một chiến trường Phạt Thiên từ thời xa xưa.

Phạt Thiên đại quân đã ngã xuống, nhưng không biết bởi vì duyên cớ gì mà vùng đất từng là chiến trường cổ xưa này lại rơi xuống nơi đây.

Thật ra Giới Bi Hải và Thương Mang chi hải có cùng một nguồn cội, chỉ khác nhau về phương diện cấp độ.

Kỳ thật Giới Bi Hải chính là đại dương trong Thương Mang chi hải, trải qua vô số năm tháng tiến hóa mới biến thành như hiện tại.

Cho nên rất nhiều tu sĩ mới có thể tò mò, rốt cuộc thì những cổ giới vỡ vụn đang trôi nổi trong vùng biển đó đến từ phương nào. Vì sao ngay cả Kẻ thành đạo, thậm chí là chân tiên cũng đều không thể vượt qua, trở thành một vách chắn tự nhiên của Bát Hoang thập vực.

Trong mắt Cố Trường Ca, những chuyện này không còn là bí mật nữa, cho nên hắn chỉ dặn dò Thiên Lộc Huyền Nữ không lo lắng làm gì.

Cho dù mấy lão gia hoả từ hồi kỷ nguyên cổ lão đi ra khỏi Giới Bi Hải cũng không đủ khả năng gây chuyện thị phi. Sau mấy năm ở Thiên Lộc thành, Cố Trường Ca cũng rời đi.

Tuy dọc đường đi, hắn đã gặp hết trăm cảnh thế gian, muôn sắc hồng trần, sinh lão bệnh tử, bi ai si hận. Tuy nhiên đối với hắn mà nói, những cảm ngộ này dường như còn xa mới đủ.

Giống như lấy thân phận một người ngoài cuộc để chứng kiến tất cả, hắn không thể hòa bản thân vào những gì mình đã nhìn thấy, hắn luôn cảm thấy vẫn còn khuyết thiếu thứ gì đó.

Như sương mù trong mây, cách biển cách núi, không thể chạm vào, càng không thể tiếp cận.

Hắn khẽ thở dài trong lòng, hắn cảm thấy mình không thể giống như một phàm nhân, không thể cảm nhận được những cảm xúc ấy. Dù sao, những gì hắn làm cũng chỉ là quan sát cuộc đời phàm nhân từ một góc độ khác. Hành vi hắn làm thật sự không khác thiên chi đạo là bao.

Con người trần thế và hắn là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.

"Có lẽ sống giống như phàm nhân vẫn không thể bù đắp để hoàn thiện nhân đạo."

Hiện tại, hắn giống như đứng ở một nơi rất cao nhìn xuống, quan sát đám kiến nhỏ bé bên dưới... Cố Trường Ca nhíu mày, cảm thấy mình nên thay đổi suy nghĩ và cách thức thực hiện.

Nếu không thì cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một phần của vấn đề.

Có lẽ hắn phải vứt bỏ thân phận cùng tu vi đang có, trở thành một phàm nhân thật sự. Đương nhiên, không phải hắn thật sự vứt bỏ tất cả, mà là để bản thân hoàn toàn biến thành phàm nhân trong một thời gian ngắn, có thể nói là quên đi lai lịch, quên đi tất cả của bản thân.

Có lẽ đây cũng là một cách để chấm dứt tất cả những vấn đề trước đó, bắt đầu từ tâm tính.

Mấy năm kế tiếp, Cố Trường Ca đã phong ấn rất nhiều ký ức của mình, quên đi quá khứ khi mình là tu sĩ, thậm chí còn phong ấn tu vi của mình.

Cuối cùng thì hắn cũng giống một phàm nhân, có thể cảm nhận được những cảm xúc bình thường.

Sẽ bị bệnh, sẽ đau đớn, sẽ cảm thấy căm hận với những kẻ ác độc, thương hại cho những người yếu đuối, đồng cảm với những số mệnh bi thảm, vui mừng với những ngày tươi sáng...

Cố Trường Ca cảm giác mình thật sự có thể sống như một phàm nhân. Không đúng, bây giờ hắn chính là một phàm nhân chân chính.

Hắn cũng không dùng phương thức luân hồi để cảm ngộ những thứ này mà là giống như bắt đầu một cuộc sống mới. Cố Trường Ca không thể băng qua tinh không, phi thiên độn địa giống như tu sĩ nữa.

Cho dù chỉ vượt qua ngọn núi cũng sẽ mệt mỏi thở hồng hộc, sẽ cảm thấy đói khát, miệng lưỡi khô cháy, đầu óc quay cuồng, mệt mỏi rã rời... hắn có thể cảm nhận được thứ cảm giác mà rất nhiều phàm nhân mới có.

Sinh mệnh của hắn sẽ trôi dần theo năm tháng, hắn không thể trẻ trung mãi mãi, không thể đứng tại một ngai vàng ở trên cao để quan sát tất cả chư thiên.

Thậm chí ngay cả khi đi qua một mảnh núi non đầm lầy, hắn cũng phải tránh né rất nhiều dã thú để tránh việc bản thân trở thành thức ăn no bụng cho chúng. Sau khi trở thành một người trần thế, hắn cũng bị bệnh, biết đói, biết mệt, rồi già đi...

Hết chương 2350.
Bạn cần đăng nhập để bình luận