Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1129: Đừng có không biết tốt xấu

Chương 1129: Đừng có không biết tốt xấu

Thẩm tộc rất lớn, chiếm diện tích mênh mông, có một vài đỉnh núi thấp thoáng ở giữa, có thể nhìn thấy thác nước linh tuyền đổ xuống.

Lúc này, trong một cái sân nhỏ khá tịch mịch và đẹp đẽ.

Một nam tử trẻ tuổi tóc rất dài, thân mặc trường dài, khuôn mặt nho nhã tự nhiên, đang cúi xuống tưới nước cho hoa cỏ trước mặt.

Hắn thoạt nhìn rất trẻ, ngũ quan đoan chính, chỉ có hơn hai mươi tuổi.

Trên người tuy không có pháp lực dao động, nhưng khi giơ tay nhấc chân, lại tựa như hòa làm một thể với thế núi xung quanh.

Rất nhiều loài chim tiên bởi vì hành động của hắn mà hạ xuống, bướm đủ màu bay múa, đậu trên hoa cỏ trong sân.

“Nhị trưởng lão không cần nhiều lời, đến thời cơ thích hợp ta tự nhiên sẽ rời khỏi Thẩm tộc, nhưng cũng không phải hiện giờ.”

Nam tử trẻ tuổi đưa lưng về phía lão giả trước sân mở miệng nói, giọng nói bình thản tự nhiên, cũng không vì người phía sau là nhị trưởng lão của Thẩm tộc mà có gì biến hóa.

Vẻ mặt hắn rất chân thành, nghiêm túc tưới cho mỗi gốc hoa cỏ, đồng thời xoay người nhặt một ít lá khô rơi trong đó.

Giống như người phía sau còn không quan trọng bằng hoa cỏ trước mặt hắn.

Nhị trưởng lão Thẩm tộc, chính là lão giả ở trong cung điện khăng khăng kiên trì bảo Thẩm Nhàn Nhi xé bỏ hôn ước.

Khuôn mặt của hắn hung ác nham hiểm, môi hơi bạc, lúc này nghe được những lời đó, cũng có vẻ rất tức giận.

“Lý Tu, ngươi cũng đừng không biết tốt xấu, lúc trước nói tốt thế nào? Bây giờ ngươi lại đổi ý hả?”

“Những năm gần đây, Thẩm tộc ta có từng có lỗi với ngươi chưa? Linh hải của ngươi vỡ vụn, là ai thay ngươi tìm rất nhiều linh dược? Là ai thay ngươi đi tìm thọ quả?”

Nam tử trẻ tuổi tên Lý Tu nghe vậy khẽ lắc đầu nói: “Chuyện kia cũng không phải ta bằng lòng, mà là các ngươi nói, hơn nữa ta đã từng nói qua, lúc đến thời cơ thích hợp, thì ta sẽ rời khỏi Thẩm tộc, đến lúc đó các ngươi muốn giữ ta cũng không giữ được.”

“Ta cũng không yêu cầu các ngươi tu bổ linh hải vỡ vụn cho ta, lúc đó ta đã nói không cần lãng phí thời gian, tự các ngươi không tin thôi.”

“Hơn nữa năm đó nếu không có ta, ngoại công và tổ phụ của Thẩm Nhàn Nhi đã chết lâu rồi, ta chính là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, Thẩm tộc các ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế sao?”

Hắn cười nhạt, giọng điệu tự nhiên, lại có chút đùa cợt, giống như đang bàn luận chuyện nhỏ như kiểu ăn cơm uống nước vậy.

Nhưng loại thái độ khinh thị kia, lại làm cho Nhị trưởng lão Thẩm tộc tức giận.

“Bớt nói lời vô nghĩa.”

Hắn vẻ mặt âm trầm nói: “Hôn ước đó ngươi không thể không hủy, ngươi chỉ là một phế nhân không rõ lai lịch, làm sao xứng được với thiên chi kiều nữ của Thẩm tộc ta chứ?”

“Ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng, Nhàn Nhi nàng sẽ không gả cho ngươi đâu. Ngươi biết điều thì rời khỏi Thẩm tộc đi, chúng ta còn có thể vui vẻ từ biệt.”

“Cho dù vị sư phụ thần bí kia của ngươi hiện thân, hiện giờ lão phu cũng nói như vậy, sẽ không thay đổi.”

Hắn biết vị sư phụ thần bí kia của Lý Tu rất cường đại, lúc trước có thể cứu ra tổ phụ và ngoại công của Thẩm Nhàn Nhi từ hiểm địa.

Hơn nữa theo như lời hai người đó nói, vị sư phụ kia của Lý Tu, lúc đó là tiện tay vung lên, đã phá vỡ hỗn loạn quy tắc trên Giới Bia Hải.

Thủ đoạn này ít nhất cũng là Chí Tôn cảnh trở lên mới có thể làm được, nên bọn hắn mới dự định giao hảo.

Mà đây cũng là lý do mà nhiều trưởng lão của Thẩm tộc phản đối, dù sao vị sư phụ thần bí đó của Lý Tu tuy ba năm nay chưa từng hiện thân, nhưng ai mà biết hắn còn sống hay chết.

Một vị tu sĩ siêu việt Chí Tôn cảnh, cơ hồ là sự tồn tại đỉnh phong ở Thiên Lan giới.

Kẻ nào dám đắc tội chứ?

Nghe vậy, Lý Tu chỉ cười nhạt một tiếng, tựa hồ vẫn không để ý, nói: “Ta đã nói rồi, ta không có sư tôn. Hơn nữa, nếu Thẩm Nhàn Nhi muốn hủy hôn ước lúc trước, ngươi để nàng tự mình đến nói là được.”

“Có lẽ ở trong mắt các ngươi, Thẩm Nhàn Nhi tỏa sáng rực rỡ, nhưng trong mắt ta, cũng không có gì. Nếu không phải ngoại công của nàng lúc đó đau khổ cầu xin, ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng sao?”

Lời hắn nói là sự thật, một Thẩm Nhàn Nhi làm sao đáng giá để hắn để ý đến.

Chỉ là đối phương ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp, đã muốn đơn phương xé bỏ hôn ước, hành động đó khiến hắn không thoải mái lắm mà thôi.

Từ lúc nào thì hắn đã lưu lạc đến nông nỗi bị người ta từ hôn xé bỏ hôn ước thế này?

“Khẩu khí thật lớn, ngươi đã nói như vậy, vậy ta sẽ bảo Nhàn Nhi đến đây, để chính miệng nàng nói ra chuyện kia trước mặt ngươi.”

Nhị trưởng lão Thẩm tộc bị lời này của Lý Tu chọc giận ngược lại còn cười, đây là lần đầu tiên thấy người càn rỡ như vậy, trước đây hắn còn không biết khẩu khí của Lý Tu lớn như vậy.

Thật sự cho rằng có vị lão sư tôn quái vật là có thể không để mọi người vào mắt à.

Nghe vậy, Lý Tu chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục xoay người tưới nước, rất nhàn nhã lạnh nhạt.

Nhị trưởng lão Thẩm tộc hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng lúc ra đến ngoài sân, một truyền tin phù có phong cách rất cổ xưa trong ngực hắn đột nhiên sáng lên.

Thấy cảnh kia, hắn biến sắc, trở nên vô cùng thận trọng, thậm chí có vài phần khẩn trương và run rẩy, bây giờ, mới lấy truyền tin phù ra.

“Cái gì?”

“Vị tồn tại trẻ tuổi kia, hắn lại đến Thiên Lan giới.”

Nhìn thấy nội dung bên trong truyền tin phù, khuôn mặt của Nhị trưởng lão Thẩm tộc đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng khiếp sợ, ngay cả giọng nói cũng phát run, rất kích động, khó giữ được bình tĩnh.

Truyền tin phù trong tay suýt chút nữa cầm không vững, sắp rơi xuống đất.

So với dáng vẻ vừa rồi trước mặt Lý Tu, có thể nói là hai người khác nhau.

Lý Tu thấy dáng vẻ kia của hắn, hơi cau mày, tựa hồ rất kinh ngạc.

Vị Nhị trưởng lão của Thẩm tộc này thường hay nịnh nọt, hắn coi như hiểu rõ, đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn có thái độ cung kính như thế, thậm chí cả người còn đang run rẩy.

“Tồn tại trẻ tuổi sao?”

Hắn bắt được bốn chữ này trong lời của Nhị trưởng lão Thẩm tộc, hơi nhíu mày, sau đó suy nghĩ kỹ, trong lòng có chút suy đoán, nhưng cũng không để ý.

Hết chương 1129.
Bạn cần đăng nhập để bình luận