Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 632: Rối bời

Chương 632: Rối bời

"Giang Sở Sở, ngươi thân là truyền nhân của Nhân Tổ điện, sao có thể động tình với một tên đại ma đầu cơ chứ? Ngươi và hắn đã định sẵn là phải đứng ở hai đầu chiến tuyến!"

Trong lòng nàng ra sức tự nhủ vì muốn cho bản thân tỉnh táo lại. Thế nhưng tu đạo nhiều năm đến như vậy, đủ loại sở học, lúc này tựa hồ hết thảy cũng đều vô dụng.

Lòng nàng rối bời.

Điều này khiến cho Giang Sở Sở không khỏi bắt đầu hoang mang,

Thiên uyên sâu thẳm, sương mù màu xám bành trướng.

Thần sắc của Cố Trường Ca có vẻ nhiều phấn khích.

Lúc này, hắn kỳ thật đã mơ hồ đoán được ý nghĩ của hai người đang đứng bên ngoài. Dù sao cũng là hắn cố ý tạo ra. Mặc kệ suy nghĩ của Giang Sở Sở hay là Vương Tử Câm, hắn đều không quan tâm.

Không ai có thể đoán được mục đích thực sự của hắn.

Từ xưa đến nay, khi Tuyệt Âm Thiên giáng lâm, phản ứng đầu tiên của các tu sĩ đều là co cẳng bỏ chạy.

Ai còn dám đi vào bên trong đó cơ chứ?

Chưa nói tới việc bên trong Tuyệt Âm được bao phủ bởi mây mù dày đặc. Với mức độ nguy hiểm như vậy có thể so với rất nhiều vạn cổ cấm địa.

Trừ phi muốn chết thì liệu ai có gan mà mò tới đây?

Thế nên sẽ không ai nghĩ tới kế hoạch của hắn. Mọi người sẽ cho rằng hắn tới đây là để ngăn cản Tuyệt Âm Thiên giáng lâm.

"Nghĩ như vậy cũng tốt, miễn cho ta phí hết tâm tư đi kéo lá cờ chính nghĩa."

Khoé miệng của Cố Trường Ca không khỏi lộ ra một chút ý cười.

Sau đó, hắn đưa tay ra giữa, rất nhiều thần binh xuất hiện, bắn ra thần uy đáng sợ, phá huỷ toàn bộ Tuyệt Âm sinh linh.

Hắn cất bước đi vào bên trong.

Càng đến gần trong đó, nhưng sinh linh mà hắn gặp phải càng mạnh hơn. Hắn đã sớm không còn thấy sợ, một lòng chỉ có giết chóc và hủy diệt.

Tuyệt Âm chi khí ở nơi này kỳ thật đã rất dày đặc.

Thánh Nhân tiến đến cũng sẽ bị tiêu diệt. Kéo dài thời gian đợi ở chỗ này, tất phải chịu ảnh hưởng xấu.

Thế nhưng chúng cũng không thể tác động nhiều đến hắn.

Lúc này, trên người Cố Trường Ca xuất hiện những vòng xoáy màu đen tuyền, xung quanh là những dòng chữ đáng sợ.

Trong đó tựa hồ như có một cổ lão thần chi đang ngồi xếp bằng, âm thanh xung quanh, âm thanh tế lễ và âm thanh tụng niệm vang vọng khắp nơi.

Tất cả Tuyệt Âm khí tức ở xung quanh hắn đều bị những âm thanh này tiêu diệt nên căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn.

Thế nhưng nơi này ngày càng xuất hiện nhiều Tuyệt Âm sinh linh khiến hắn không khỏi phải nhíu mày.

Nếu như bên ngoài không có Vương Tử Câm thì tốt. Bây giờ nếu hắn vận dụng cấm kỵ ma công thì rất có thể sẽ truyền ra một chút khí tức thu hút sự chú ý của nàng.

Sau đó, Cố Trường đem ra một vật gì đó, kim quang lan tỏa, trong nháy mắt liền mở ra không gian mênh mông cuồn cuộn tựa như một sơn hải đại ấn. Đây là Tiên Luân Ấn mà Cố Trường Ca dùng để che giấu tai mắt của người khác.

Thứ này thực ra chính là Chí Tôn khí.

Lấy tu vi hiện tại của hắn, nếu dốc toàn lực hành động, cơ hồ không có gì là không thể làm. Nhưng nếu là Chí Tôn khí thì chỉ cần một luồng thần uy thì cũng đủ để đánh tan tác toàn bộ Tuyệt Âm sinh linh.

Sau đó, Bát Hoang Ma Kích bắt đầu.

Trên đầu hắn là Tiên Luân Ấn đang lơ lửng, đem đến thần quang đáng sợ, tựa như một vùng tinh hà vô cùng rộng lớn.

Cố Trường Ca đưa tay giáng xuống, một sinh linh ở cấp độ Thánh Cảnh bị đánh cho đổ sụp rồi nổ tung. Khó mà ngăn cản được bước tiến của hắn.

Rất nhanh, vùng khói màu xám này lại ngập trời, không gian mênh mông vô tận đã bị hắn một đường thanh trừng hết thảy, trực tiếp hướng đến chỗ sâu nhất!

Cũng chính là nơi truyền ra Tuyệt Âm khí tức!

Thời gian trôi qua cũng không được bao lâu.

Cố Trường Ca liền tìm được thiên uyên - nơi phát ra thứ khí tức màu xám dày đặc.

Tuyệt Âm sinh linh tới gần đều bị hắn đánh cho tan tác, cơ hồ một chút thân ảnh cũng không còn thấy trong tầm mắt.

Ngược lại là lúc này dường như có mấy phần quỷ dị khác thường.

"Xem ra chỗ này chính là đầu nguồn. Chỉ cần luyện hóa nơi đây, ta có thể một chưởng liền khống chế hoàn toàn Tuyệt Âm Thiên."

Cố Trường Ca nhẹ giọng tự nói.

Trong lúc đó.

Trong ánh mắt của hắn, hai con ngươi đảo qua đảo lại. Một lúc sau, một nguồn sức mạnh từ đâu đó nổi lên, hóa thành hai thanh tiên kiếm tuyệt thế, kêu lên vang dội, cứ thế mà chém xuống!

Mảng sương mù màu xám đáng sợ từ đó nổ tung. Giống như là bị một lực vô cùng kinh khủng xé rách, từ trong đó chậm rãi chảy ra một thứ chất lỏng màu đen kinh tởm.

Thứ chất lỏng này dường như có sự sống. Chúng đen sì chẳng khác nào là bầu trời đêm, thế nhưng lại có thể phá huỷ bích chướng của thế giới, nuốt chửng hết thảy!

Lúc này, nếu có tu sĩ nào ở nơi đây thì tuyệt đối sẽ hoảng sợ đến mức phát điên.

Rõ ràng loại khí tức này còn chưa tới gần đã đủ để làm tê liệt tất cả.

Cho dù là sau khi Chí Tôn chết đi, thậm chí là thi thể của bậc Chuẩn Đế cũng không thể có dạng khí tức này.

Tựa hồ chỉ cần một luồng khí tức cũng đủ để tàn phá chư thiên, huỷ hoại mọi thứ xung quanh.

"Đây là một nguồn của Tuyệt Âm hạch tâm cực kì hiếm thấy trong Tuyệt Âm bản nguyên, không ngờ rằng vận khí của ta cũng không tệ lắm nha. Mà không đúng, đây phải tính là công lao của Vương Tử Câm mới phải. May mắn có nàng nên mình mới có thể tìm được thứ này."

Thần sắc của Cố Trường Ca lộ ra ít nhiều hứng thú. Lúc này, kể cả là Tiên Luân Ấn cũng truyền ra một sự sợ hãi.

Thần chi ở bên trong cũng cảm giác được nguy hiểm. Đối với Tuyệt Âm bản nguyên vô cùng e ngại, sợ bị nó tàn phá hết thảy.

Ngược lại là Bát Hoang Ma Kích vẫn rất bình tĩnh.

"Cũng không biết Tuyệt Âm bản nguyên này cùng Đại Đạo Bảo Bình của ta, thứ nào sẽ mạnh hơn nhỉ? Nói không chừng có thể thừa cơ nâng cấp chiếc bình này thêm một chút a.”

Hết chương 632.
Bạn cần đăng nhập để bình luận