Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1913: Một bí mật liên can đến rất nhiều thứ

Chương 1913: Một bí mật liên can đến rất nhiều thứ

"Thiên tôn bằng lòng ra tay giải quyết tai họa Tuyệt Âm Thiên, quả thật là vinh hạnh của ngàn vạn chúng sinh, bần đạo xin cảm tạ thiên tôn thay cho ngàn vạn chúng sinh trước."

"Ta nghĩ đại ân đại đức của thiên tôn đủ khiến ngàn vạn sinh linh ghi nhớ mãi mãi, sẽ tu thần tượng, đúc thần cung để cúng bái cảm tạ ngài."

Nghe vậy, độc nhãn đạo nhân của Thiên Hoàng Sơn không khỏi lộ ra vẻ cảm kích và vui mừng, hắn chắp tay cảm tạ, có vẻ cực kỳ chân thành.

Những nhân vật nội tình khác cũng học theo dáng vẻ của hắn, liên tục cảm kích Luân Hồi cổ thiên tôn.

Đương nhiên tất cả bọn hắn hiện thân ở đây cũng không phải là vì tai họa Tuyệt Âm Thiên, mà là muốn biết rốt cuộc chuyện Luân Hồi cổ thiên tôn tồn tại đến tận hậu thế là thật hay giả.

Với cảnh giới hiện giờ của bọn hắn mà nói, dù cho tai họa Tuyệt Âm Thiên bùng nổ cũng không làm tổn thương được bọn hắn.

Cái bọn hắn để ý là sau khi đến cảnh giới này thì con đường tiếp theo phải đi như thế nào, muốn mở lời thỉnh giáo Luân Hồi cổ thiên tôn.

Rốt cuộc bọn hắn dừng ở cảnh giới này đã quá lâu rồi mà không có dấu hiệu hay khả năng tiến thêm nào, nay lại đột nhiên nghe được một tồn tại ở thời đại thần thoại có tu vi siêu việt Tiên Đạo còn sống tới giờ, sao mà bọn hắn có thể không phấn khích cho được?

Mặt khác, bọn hắn cũng muốn biết vì sao Luân Hồi cổ thiên tôn lại chọn xuất hiện ở đời này.

Đối với bọn hắn đó cũng là chuyện có ý nghĩa rất không tầm thường, đáng để suy nghĩ và cân nhắc.

Luân Hồi cổ thiên tôn chính là kẻ lõi đời, làm gì không biết suy nghĩ trong lòng những nhân vật nội tình ở đây.

Nhưng ngay cả hắn cũng khó có thể nói rõ về cơ hội thành tiên, cần phải chờ Tiên môn xuất hiện.

Vậy thì sao có thể cho mọi người một câu trả lời rõ ràng được? Sau đó, mọi người hoặc hỏi thăm hoặc thỉnh giáo, biết được không ít tin tức từ trong miệng Luân Hồi cổ thiên tôn.

Bao gồm vì sao Luân Hồi cổ thiên tôn lại tồn tại cho đến nay mà không ở tại Tiên vực trong lời đồn kia? Về chuyện này, Luân Hồi cổ thiên tôn trả lời giống như khi ở Trường Sinh Cố gia.

Lúc hắn tìm kiếm một bí cảnh ở đâu đó đã gặp được hung hiểm kỳ lạ, không cẩn thận bị nhốt vào trong đó, khi thần trí tỉnh táo lại thì thế giới bên ngoài đã trải qua vô vàn năm tháng, thương hải tang điền, sơn hà biến thiên.

Sau đó hắn đã liên lạc được với truyền nhân đương thời là Cố Trường Ca,nhờ vào bí pháp, Cố Trường Ca đã giúp hắn thoát ra khỏi đó, lúc này hắn mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Hắn và Cố Trường Ca đã thương lượng ổn thỏa lời giải thích này từ trước.

Ngay cả Sát Na Cổ Phật có nghiên cứu uyên thâm về túc mệnh thông của Phật môn cũng không phán đoán được thật giả.

Còn về chuyện Tiên môn, hắn cũng trả lời như thế, không có tin tức hay là dự báo chuẩn xác nào.

Sau khi nghe xong quả nhiên mọi người đều có chút thất vọng, nhưng không thể làm gì được, cũng không dám hỏi nhiều, sợ sẽ đắc tội Luân Hồi cổ thiên tôn.

Xét về tu vi, lúc Luân Hồi cổ thiên tôn còn ở đỉnh phong tuyệt đối đã siêu việt cái gọi là Tiên cảnh.

Còn giờ đây hắn có thể phát huy được thực lực như thế nào, không ai biết được.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, huống chi còn là một nhân vật ở thời đại thần thoại.

"Tiểu tăng Kim Thiền bái kiến Luân Hồi cổ thiên tôn, nay có một chuyện ta không rõ, mong rằng thiên tôn có thể gỡ rối cho tiểu tăng."

Nhưng bỗng nhiên vào đúng lúc này lại có một giọng nói vang lên bên trong đại điện trung tâm.

Nghe thấy vậy, ngay cả đám nhân vật nội tình cùng chau chặt mày, có hơi không vui.

Bọn hắn còn đang trò chuyện với Luân Hồi cổ thiên tôn, làm gì đến lượt một hậu bối xen mồm.

Phải biết rằng ngay cả những nhân vật cấp bậc giáo chủ của bất hủ đại giáo cũng phải đứng một bên chờ đợi không dám lên tiếng.

Đám Thiên Hoàng Nữ, Lục Quan Vương Quân Diêu, Khương Lạc Thần đều cực kỳ khiếp sợ nhìn sang, hoàn toàn không ngờ Kim Thiền Phật Tử lại to gan như thế.

Trường hợp này, bọn hắn cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể đứng nhìn.

"Xem ra gia hỏa này có mưu tính gì đó..." Cố Trường Ca nheo mắt lại, bỗng nhiên thấy hơi hứng thú.

Hắn cảm giác hình như Kim Thiền Phật Tử mở miệng ngay lúc này là nhắm vào hắn.

Hồi trước lúc ở Táng Ma Uyên không giải quyết hắn ngay, dường như đã khiến hắn hiểu lầm chuyện gì rồi.

"Kim Thiền, ngươi không hiểu chuyện gì mà lại muốn mở lời hỏi thiên tôn?"

Sát Na Cổ Phật cũng không ngờ Kim Thiền Phật Tử lại chọn lên tiếng vào lúc này, hàng mày trắng nhẹ nhàng nhíu lại, sau đó hắn ôn hòa hỏi, vẫn chưa nổi giận.

Dù sao Kim Thiền Phật Tử cũng là Phật chủ đời sau của Phật Sơn, địa vị không hề nhỏ.

Ngay cả trong mắt người tu hành túc mệnh thông là hắn thì tương lai của Kim Thiền Phật Tử cũng đầy rẫy các biến số chưa rõ, có cơ duyên rất to lớn.

Cho nên giờ đây hắn không hề trách Kim Thiền Phật Tử vô lễ.

"Hồi bẩm Cổ Phật, thật ra chuyện Kim Thiền muốn hỏi có liên quan tới người thừa kế Ma Công và truyền nhân của Luân Hồi cổ thiên tôn."

Biểu cảm của Kim Thiền Phật Tử rất thản nhiên, hắn chắp tay trước ngực mà nói.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Luân Hồi cổ thiên tôn cùng với đám người trong đại điện trung tâm, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, toát lên Phật tính dạt dào.

Lúc nói chuyện, hắn liếc nhìn Cố Trường Ca một cái rồi lại bình thản thu ánh mắt lại.

"Người thừa kế Ma Công? Truyền nhân của thiên tôn?"

Nghe vậy, sắc mặt của Kim Dương Thiên Nữ và độc nhãn đạo nhân trở nên rất hứng thú ngay tức khắc, sau đó cũng đưa mắt nhìn Cố Trường Ca.

Nhất là Kim Dương Thiên Nữ, nàng có hứng thú rất lớn với Cố Trường Ca, vẫn luôn cảm thấy trên người thanh niên này cất giấu rất nhiều bí mật.

Mỗi một bí mật đều liên can đến rất nhiều thứ, có thể khơi dậy một trận sóng lớn.

Hết chương 1913.
Bạn cần đăng nhập để bình luận