Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3436. Truyền thừa



Chương 3436. Truyền thừa




“Lai lịch của ngươi có chút đặc biệt. Ta không thể phong bế tu vi của ngươi. Xem ra bí mật trên người ngươi cũng không ít.”
Bà bà điên nhìn thiếu nữ áo trắng, ý dò xét trong ánh mắt càng lúc càng đậm, dường như đang suy đoán lai lịch của nàng.
Nghe xong, đám người Cố Tiên Nhi không khỏi giật mình, sau đó cùng nhau nhìn về phía thiếu nữ áo trắng. Nói như vậy, trong khoảng thời gian vừa qua, tu vi của nàng không bị biến mất?
Biểu hiện của nữ nhân áo trắng vẫn bình tĩnh như trước, lắc đầu nói: “Ta chỉ là một người mất trí nhớ. Đạo hữu không cần phải truy cứu lai lịch của ta.”
Bà bà điên gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Nếu tâm tư của nữ nhân áo trắng không thuần, có ác ý, nàng cũng không đi theo đám người Cố Tiên Nhi xa như vậy.
“Ta nhìn thấy được cái bóng của ta trên người ngươi. Ngươi quả thật không để cho ta phải thất vọng.”
“Thoát khỏi quá khứ, kiên định đạo tâm vốn là chuyện nhất định phải trải qua. Ngươi không cần phải hoảng hốt, hay mê man gì cả.”
Sau đó, bà bà điên quay sang nhìn Cố Tiên Nhi, ánh mắt vô cùng ôn hòa. Đây là lời khen ngợi của trưởng bối đối với hậu bối.
“Tiền bối quá khen rồi.”
Cố Tiên Nhi hơi sợ, không nghĩ đến bà bà điên lại coi trọng nàng như vậy. Khi còn ở Tà Nguyệt Tông, nàng và vị tiền bối này không có mấy lần gặp nhau.
Ban đầu, bà bà điên đã cứu nàng khỏi miệng hung thú Thái Cổ, sau đó dẫn nàng đến Tà Nguyệt Tông.
Tiếp theo, giữa hai người cũng chẳng gặp nhau lần nào.
Về sau, nàng lại càng cáo mượn oai hùm, dựa vào uy thế của vị tiền bối này mới dần dần đứng vững gót chân ở Tà Nguyệt Tông.
Đừng nói chi bây giờ Tà Nguyệt Tông gặp phải đại họa. Nếu không nhờ bà bà điên ra tay cứu giúp, chỉ sợ bọn họ đã táng mệnh trong đó.
Có thể nói, nàng thiếu vị tiền bối này rất nhiều ân tình, thật sự không thể báo đáp.
“Thời gian ta tỉnh lại không nhiều lắm. Bản thân của Câu Thiên chi pháp chính là cấm kỵ chi pháp, không được thiên đạo tán thành, lại còn dễ dàng thu nhận nhân quả vô biên. Tuy nhiên, ngươi không giống bình thường, ngay cả ta còn không nhìn thấy rõ quá khứ lẫn tương lai của ngươi. Phía sau của ngươi chắc hẳn có…”
Bà bà điên lắc đầu, hình như có chút kiêng kỵ, cũng không tiếp tục nói hết. Bà đột nhiên duỗi cánh tay khô héo như nhánh cây của mình ra, bắt lấy cánh tay của Cố Tiên Nhi.
Khi áo bào của bà hất lên, một thông đạo thời không mơ hồ hiện lên trước mặt bà. Bà sải bước bước vào bên trong. Khi Cố Tiên Nhi còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã cùng với bà bà điên biến mất bên trong.
Đám người Tà Nguyệt Tông đều giật mình, chấn động nhìn cảnh tượng trước mặt.
Không ít người kịp phản ứng, suy đoán ý đồ của bà bà điên. Chẳng lẽ bà ấy dự định truyền pháp cho Cố Tiên Nhi? Dù sao, tai vách mạch rừng, bà làm như vậy cũng không thể trách.
Chỉ là Câu Thiên chi pháp là pháp môn gì vậy?
Bọn họ ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua, nhưng từ cái tên cũng có thể cảm nhận được ra sự cấm kỵ nghịch thiên phản đạo của nó.
Dù sao ai mà dám lấy cái tên này chứ?
Ngoại trừ Phạt Thiên Minh Chi Chủ, phóng nhãn khắp Thương Mang, những vật hoặc người dính vào chữ Thiên đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ phải tiếp nhận nhân quả và phản phệ.
“Đáng chết…”
Sắc mặt Tạ Đình Ngọc u ám, trong lòng không che giấu được sự hâm mộ lẫn ghen ghét, bàn tay nắm chặt đến nổi gân xanh.
Hắn che giấu tung tích ở Tà Nguyệt Tông, ẩn núp nhiều năm như vậy là vì cái gì? Còn không phải truyền thừa Câu Thiên Giáo sao? Nhưng hôm nay, Cố Tiên Nhi lại dễ dàng đạt được.
Bảo hắn làm sao mà cam tâm?
“Thiếu chủ… đừng loạn tâm cảnh. Truyền thừa Câu Thiên Giáo cứ chậm rãi mưu toan, không vội được trong giờ phút này đâu.”
Trong thời điểm then chốt, nam nhân trung niên tên Lam thúc truyền âm, giúp hắn ổn định tâm cảnh.
Tạ Đình Ngọc vẫn nhìn chằm chằm về hướng Cố Tiên Nhi biến mất, ánh mắt tràn đầy không cam lòng.
Cố Tiên Nhi đến từ Phạt Thiên Minh. Căn cứ theo những gì Lam thúc nói, đằng sau nàng có một tồn tại vô cùng kinh khủng.
Bây giờ, truyền thừa Câu Thiên Giáo đã bị nàng đoạt được, hắn còn có cơ hội để mưu toan gì nữa? Chẳng lẽ trắng trợn cướp từ trong tay của nàng sao?
Từ lúc Cố Tiên Nhi được bà bà điên mang đi cho đến lúc quay lại chưa đến nửa canh giờ. Ai cũng không biết nửa canh giờ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi trở về, vẻ mặt Cố Tiên Nhi hoảng hốt, giống như vẫn còn đắm chìm trong một cái gì đó.
Bà bà điên mang Cố Tiên Nhi về xong lập tức biến mất, cũng không đi theo đám người Tà Nguyệt Tông nữa, ai cũng không biết cuối cùng bà ấy đã đi đâu.
Mặc dù người của Tà Nguyệt Tông cảm thấy hiếu kỳ bà bà điên đã truyền cho Cố Tiên Nhi thứ gì nhưng ai nấy đều thức thời không hỏi.
Cho đến mấy canh giờ sau, Cố Tiên Nhi mới lấy lại tinh thần, nhưng nhìn qua cũng không thấy vui vẻ bao nhiêu.
Liên quan đến bí mật Câu Thiên Giáo, nàng biết được cũng không nhiều. Bà bà điên cũng không nói cho nàng biết, chỉ nói đây là tông môn đạo thống chư thế thiên đạo không dung, bây giờ không tồn tại ở thế gian nữa.
Một khắc sinh ra đã chú định sẽ bị hủy, phải tiếp nhận cấm kỵ và xui xẻo không rõ.
Đệ tử Câu Thiên Giáo một thân chú định xui xẻo, không được chết tử tế.
Mà bà chính là truyền nhân cuối cùng của Câu Thiên Giáo. Bà rơi vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, khó mà duy trì thanh tỉnh cũng chính vì duyên cớ này.
Đây chính là số mệnh mà đệ tử Câu Thiên Giáo chạy không thoát. Hết chương 3436.



Bạn cần đăng nhập để bình luận