Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1906: Tâm trạng của Cố Tiên Nhi

Chương 1906: Tâm trạng của Cố Tiên Nhi

Nhìn đám người độc nhãn đạo nhân rời đi, Cố Trường Ca cười nhẹ, sâu trong ánh mắt lại có thứ đó rất lạ, nhưng hắn vẫn yên lặng không lên tiếng.

Hắn biết, độc nhãn đạo nhân rất muốn thăm dò thực lực hiện tại của hắn.

Chỉ là bản thân ông ta là nhân vật cấp bậc nội tình, là đại biểu cho thể diện của Thiên Hoàng Sơn.

Lúc này mà ỷ lớn bắt nạt nhỏ thì không thể giải thích hợp lý với tất cả mọi người nổi.

Hơn nữa, không chỉ có mình Thiên Hoàng Sơn muốn làm việc này.

Các thế lực đạo thống còn lại như Tử Tiêu Cốc và Vô Hỏa Quốc cũng đang âm thầm quan sát.

Cả thượng giới bây giờ chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng đều muốn biết thực lực tu vi của Cố Trường Ca rốt cuộc đã đạt tới mức nào.

Cái ghế người thừa kế Ma công, có lẽ ngồi không còn vững nữa rồi.

Huống chi, hiện tại hắn còn có một vị tôn tại từ trên trời rơi xuống nữa.

Vị sư tôn kia, có thể liên quan đến chuyện lớn là giải quyết tai họa Tuyệt Âm Thiên.

"Cố Trường Ca, ta...” Sau khi tất cả mọi người của Thiên Hoàng Sơn đã rời đi.

Cố Nhi một mực chờ Cố Trường Ca chủ động nói chuyện với mình, rốt cục cũng không chịu nổi phải mở miệng trước.

"Ngươi có chuyện gì thì đợi đến khi không có ai hãy nói đi."

Cố Trường Ca nghe vậy liền quay lại nhìn nha đầu này một cái, thấy trong mắt nàng tràn đầy sự bất mãn, không khỏi cười nhạt một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu nàng.

"Ngươi...”

Cố Tiên Nhi nghiến răng nghiến lợi, cơn tức của nàng bốc lên đến tận đỉnh đầu, nàng lập tức gạt phăng cái bàn tay khốn khiếp kia ra khỏi người mình.

Vốn có rất nhiều lời muốn nói, cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Hình ảnh lúc trước đã nhìn thấy ở hồ Hướng Sinh, thật lòng nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội xác nhận.

Nhưng sau khi trở lại thôn Đào, nàng lo lắng hỏi ra những chuyện đó sẽ phá hủy bầu không khí hòa thuận và yên bình trong làng, liền nhẫn nhịn không đề cập đến.

Kết quả ai ngờ, Cố Trường Ca lại nhân cơ hội lặng lẽ rời đi, cũng không chào hỏi nàng lấy một tiếng.

Điều này khiến Cố Tiên Nhi vô cùng bực bội.

Sau đó biết được Cố Trường Ca xuất hiện ở gần Tuyệt Âm Thiên , nàng liền vội vã chạy tới.

Đi đến nửa chừng, Đại Hồng cảm giác được trong động phủ có vật gì đó sắp xuất hiện, trong động này đang ẩn giấu một thứ vô cùng lợi hại.

Cố Tiên Nhi cân nhắc một hồi, cảm thấy việc này cũng không trì hoãn thời gian, liền bước vào động phủ kia.

Nhưng ai ngờ nàng sẽ ở trong đó bắt gặp người được gọi là người thừa kế ma công đang sát hại cổ đại quái thai Kim Vân của Tử Tiêu Cốc.

Thật trùng hợp, người được gọi là người thừa kế Ma công kia lại nói ra rất nhiều lời đáng ngờ.

Người thừa kế Ma công thật sự là người khác.

Tất cả các bằng chứng, tất cả biểu hiện đều đang chỉ đáp án về phía Cố Trường Ca, dường như hắn... rất giống với người thừa kế Ma công như lời đồn.

Ý nghĩ này, khiến tâm trạng Cố Tiên Nhi vạn phần rối bời, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nếu Cố Trường Ca thật sự giấu diếm thân phận.

Vậy đến lúc đó nàng sẽ lựa chọn như thế nào? Làm thế nào để đối diện đây?

Giả vờ không biết? Giả vờ không hay? Yên lặng để mọi chuyện tiếp diễn?

Cố Tiên Nhi bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thật ra trong thâm tâm nàng đang sôi sục, chỉ muốn có thể rút kiếm của mình ra mà đâm mấy lỗ lên thân thể Cố Trường Ca.

Nếu hắn thực sự dám lừa dối mình...

Lát sau, trong sân lục tục xuất hiện rất nhiều tuổi trẻ chí tôn, Thiên Hoàng Nữ và Kim Thiền Phật Tử đều là những người Cố Trường Ca đã quen từ trước đồng loạt tiến lên chào hỏi.

Tuy rằng trong lòng có không muốn đến đâu thì lễ nghĩa mặt ngoài vẫn phải vẹn toàn.

Cố Trường Ca thấy thế cười nhạt một tiếng, nhẫn nại bắt đầu ôn lại chuyện cũ cùng bọn họ.

Tin tức hắn xuất hiện tại Thần vực chắc hẳn trong hôm nay sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài, đương nhiên đây cũng là điều hắn muốn thấy.

Mọi thứ càng ồn ào thì ảnh hưởng mà nó gây ra càng lớn.

Đối với kế hoạch tiếp theo của Cố Trường Ca lại càng có lợi hơn.

"Cố Trường Ca, ngươi yên tâm đi, lão tổ tộc ta rất coi trọng ngươi, nếu trong Thần thành xuất hiện ngoài ý muốn thì lúc đó nàng sẽ đứng về phía ngươi.”

Trước khi rời đi, đôi mắt sáng trong của Khương Lạc nhìn thẳng Cố Trường Ca, nói ra những lời vô cùng sâu xa.

Lão tổ trong lời của nàng không phải lão tổ bình thường, mà là bà lão chống gậy mà ngày trước đích thân nàng đã dẫn vào thành.

Đó cũng là nhân vật nội tình của Thái Hư Thần tộc, tu vi sâu không lường được, so với độc nhãn đạo nhân vừa rồi cũng không hề kém cạnh chút nào.

"Vậy Cố mỗ trước tiên xin cảm tạ ý tốt của Thái Hư Thần tộc."

Cố Trường Ca cười khẽ.

Chỉ một lát sau, thiên kiêu tu sĩ các tộc cũng lần lượt rời khỏi sân viện.

Đám người còn lại cũng cáo từ.

"Đạo huynh, xin dừng bước."

Cố Trường Ca bỗng nhiên mỉm cười mở miệng gọi lại Lam Dật Phi đang định rời đi.

Nghe thấy vậy, Cố Tiên Nhi đang tràn đầy bực dọc, không ngừng đâm chọc Cố Trường Ca trong lòng cũng phải giật mình bất ngờ. Nàng hoàn hồn, ánh mắt cũng tập trung nhìn lại.

Theo lẽ thường thì trước đây Cố Trường Ca không quen biết, cũng không hề có giao thiệp gì với Lam Dật Phi mới phải.

Nay hắn lại đột ngột gọi Lam Dật Phi lại? Nếu người bình thường thấy chuyện này thì chắc cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng Cố Tiên Nhi đã tận mắt chứng kiến Lam Dật Phi ra tay ám hại cổ đại quái thai của Tử Tiêu Cốc, nàng biết hắn mới là người thừa kế Ma công thật sự trong lời đồn.

Hơn nữa, nàng cũng biết đó không phải ý muốn của bản thân Lam Dật Phi, hắn chỉ là một quân cờ đáng thương bị người ta thao túng thôi.

Sau lưng hắn còn có kẻ chủ mưu khác.

Hết chương 1906.
Bạn cần đăng nhập để bình luận