Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 790: Cần một lời giải thích

Chương 790: Cần một lời giải thích

Cách nói này của Kim

Thiền Phật Tử chính là không muốn thừa nhận lúc ấy hắn dự cảm được nguy hiểm, lấy cớ để chọn lùi bước mà thôi.

Không ít người đều nghĩ đến điểm này, vẻ mặt khẽ thay đổi, nhưng không vạch trần, trong lòng thì thấy rõ.

Nghe vậy Kim Thiền Phật Tử cũng không bất ngờ chút nào, vẫn mỉm cười như cũ nói, "Tiểu tăng cũng rất hối hận, vì sao không tới sớm hơn một chút."

Sau đó, đám người cùng nhau chạy tới chỗ Cố Trường Ca dưỡng thương, nhưng dãy núi kia gần như đã bị thuộc hạ của hắn chiếm cứ.

Ánh mắt tất cả mọi người cảnh giác đảo mắt nhìn bốn phía, đề phòng lúc này bỗng nhiên có người nổi dậy, ra tay với Cố Trường Ca đang trọng thương.

Dù sao ai biết người thừa kế ma công có còn đồng minh ẩn núp ở đây không.

Rất nhiều bảo khí thần quang bao phủ thiên địa, thậm chí có thể thấy được rất nhiều Thánh Khí bay lơ lửng, tỏa ra các loại hào quang và sương mù, tản ra khí tức nguy hiểm.

Đám người Cố Tiên Nhi, Doãn Mi vừa chạy đến chỗ này thì lập tức đã chạy qua đây.

Giờ phút này, sắc mặt bọn họ đều âm trầm, có chút lo lắng nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.

Cho dù bình thường Cố Tiên Nhi quen đấu võ mồm với Cố Trường Ca, nhưng bây giờ bàn tay nàng cũng đang xoắn hết cả lên.

Lo lắng, lộ vẻ bất an.

Nàng là lần đầu tiên thấy Cố Trường Ca bị thương nặng đến vậy.

Nhưng lúc này cũng không biết nên giúp hắn thế nào, chỉ có thể nhìn hắn không ngừng đối kháng với khí ma công trong cơ thể, sắc mặt bình tĩnh nhưng lại vô cùng tái nhợt.

Điều này khiến nàng nhớ tới việc xảy ra trước đó ở Đạo Thiên Tiên Cung.

Cố Trường Ca vì trả nàng mối thù lúc trước khoét xương, bảo nàng động thủ giết hắn, sau đó không hề chống cứ thế mà tiếp một đao của nàng.

Một đao đó cũng như thế, xem chút xuyên qua xé rách cả người hắn, thương thế nhìn thấy mà giật mình.

"Tu vi của Trường Ca sư huynh cường đại, nội tình thâm hậu, chút thương thế này chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu."

Lúc này, ngược lại là Doãn Mi bình tĩnh lên tiếng an ủi nàng.

Nghe vậy, Cố Tiên Nhi cũng gật đầu, vẻ mặt mới hơi hòa hoãn lại.

Nhưng nàng còn lo lắng việc khác, chính là thương thế Cố Trường Ca nặng như thế, nếu như không áp chế nổi ma tâm, bộc phát ma tính, vậy phải làm thế nào?

Đến lúc đó, ngoại trừ bản thân Cố Trường Ca thì chỉ sợ ở đây không ai có thể giúp hắn.

"Tình huống của Trường Ca đạo huynh thế nào rồi?"

Đám người Thiên Hoàng Nữ, Lục Quan Vương rất nhanh đã chạy tới đây.

Lên tiếng chính là Thiên Hoàng Nữ, trong đôi mắt của nàng hiện lên từng sợ thần quang.

Một đạo tiên hoàng phù văn lấp lóe, đang đánh giá tình huống hiện tại của Cố Trường Ca.

Lục Quan Vương cũng như thế, thần huy trong con ngươi lấp lóe, các loại phù văn lưu chuyển.

Hắn đang nghiêm túc dò xét khí tức của Cố Trường Ca, cuối cùng trong lòng hơi lắc đầu, phát hiện Cố Trường Ca đúng là bị đả thương bản nguyên.

Hơn nữa bởi vì vừa rồi Cố Trường Ca thi triển cấm thuật, thiêu đốt bản nguyên khí huyết đã dẫn đến tổn thương càng thêm tổn thương, không biết lúc nào có thể khôi phục.

Thương thế này so với suy đoán vừa nãy của hắn thì còn nặng hơn rất nhiều.

"Lần này người thừa kế ma công thật sự đã thành công, chỉ sợ trong vòng nửa tháng, Cố Trường Ca cũng không thể động vào pháp lực....”

"Thần Hoàng Tử bỏ mình, Thiên Hoàng Sơn tất nhiên sẽ tức giận, nhưng cũng không cách nào, vì dù sao Doanh hoàng tử cũng đã từng là truyền nhân của Thiên Hoàng Sơn.”

Trong lòng Lục Quan Vương nghĩ ngợi, liếc mắt nhìn về phía Kim Thiền Phật Tử.

Phát hiện vẻ mặt hắn bình tĩnh dị thường, ở giữa ẩn hiện phật quang, hình như cũng không phải rất để ý đối với thương thế của Cố Trường Ca.

Hay là trước đó đều biết mọi việc rồi.

"A di đà phật, Trường Ca thiếu chủ vì chống lại người thừa kế ma công, không tiếc dưới tình huống bản thân trọng thương mà thiêu đốt bản nguyên, sự dũng cảm và đại nghĩa như thế, thật sự khiến tiểu tăng khâm phục không thôi.”

Lúc này, Kim Thiền Phật Tử mỉm cười, mở miệng nói.

Sau đó từ trong phật y lấy ra một viên đan dược hiện ra màu vàng nhạt óng ánh sáng long lanh, ở phía trên chiếu rọi rất nhiều phật quang, ánh sáng bảy màu mờ mịt hiện ra, có vẻ rất là thần dị.

Trên bầu trời cũng tràn ngập một loại ánh sáng thánh khiết.

Giống như có rất nhiều cao tăng ngồi xếp bằng ở nơi đó, muốn tụng niệm vãng sinh, xua tan tất cả.

"Đây là Thánh Phật Đan đặc biệt của Phật Sơn do rất nhiều vị cao tăng dùng công đức để luyện chế, chí dương chí cương, rất có hiệu quả đối với việc loại bỏ tà khí và ma khí.”

"Có lẽ đối với thương thế của Trường Ca thiếu chủ sẽ có rất nhiều hữu ích.”

Cố Trường Ca ngồi xếp bằng ở chỗ kia, ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng, từng tia sương mù màu đen lượn lờ, nhìn qua rất tà dị.

Nhưng mà ngoại trừ thương thế rất nghiêm trọng ra thì trên người hắn cũng không nhìn ra bất kỳ cái gì.

Lúc này, nghe thấy lời này, hắn ngược lại mở mắt, thản nhiên liếc nhìn nói, "Ý tốt của Kim Thiền Phật Tử, Cố mỗ xin nhận, nhưng viên Thánh Phật Đan này ngươi vẫn nên giữ lại, để lần sau bản thân sử dụng đi.”

"Lần sau, nếu Phật Tử ngươi lại gặp người thừa kế ma công, sẽ không may mắn như bây giờ đâu.”

Hắn tuy nói hời hợt, nhưng khiến rất nhiều thiên đều biến sắc.

Ở đây không phải đều là kẻ ngu, cũng hiểu được sự bất mãn và đùa cợt của Cố Trường Ca đối với Kim Thiền Phật Tử.

Điều này khiến rất nhiều người không khỏi nhíu mày lại, bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân trong chuyện này.

Tròng mắt Lục Quan Vương hơi híp lại, có phần hứng thú, hắn ẩn ẩn đoán được vì sao Cố Trường Ca nói như vậy.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Vì sao thái độ của Trường Ca thiếu chủ đối với Kim Thiền Phật Tử lại như thế?”

Rất nhiều thiên kiêu nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang, cảm thấy việc này có liên quan đến Kim Thiền Phật Tử.

Đám người Cố Tiên Nhi, Thiên Hoàng Nữ đều nhìn chằm chằm Kim Thiền Phật Tử, giống như muốn hắn cho một lời giải thích.

Hết chương 790.
Bạn cần đăng nhập để bình luận