Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1686: Mềm nắn rắn buông

Chương 1686: Mềm nắn rắn buông

“Đại nhân!”

Sắc mặt của thân ảnh khủng bố vừa mới xuất thủ cũng biến đổi, trở nên vô cùng cung kính, quay người hành lễ với vị ở sâu trong cổ chiến thuyền.

Hắn chỉ có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, mà vị đang mở miệng kia lại thật sự là một Kẻ thành đạo có tu vi cái thế, trấn áp thiên hạ.

Thần sắc của rất nhiều thân ảnh sừng sững trên cổ chiến thuyền cũng trở nên cung kính, không còn lạnh lùng, cao cao tại thượng giống như vừa rồi.

Bọn hắn đến từ Thần Linh Sơn của một vô thượng đạo thống nào đó ở thượng giới, ngoại hình rất khác nhân tộc, người đang mở miệng chính là một vị cổ tổ của bọn hắn.

Mà âm thanh này vừa dứt, tại sâu trong tử đồng cổ chiến thuyền được bao phủ bởi sương mù hỗn độn bỗng lộ ra một bàn tay lớn phá vỡ hết thảy.

Bàn tay lớn này có sương mù màu xám lượn lờ, xương tay rõ ràng tựa như ưng trảo nhưng mà hư không xung quanh lại bởi vì khí tức của hắn mà sụp đổ, từng tấc hóa thành hư vô.

Phù!

Nếu chỉ quan sát phía trước, ta có thể thấy nơi đây ẩn chứa quy tắc trật tự vô tận, không gian cũng sụp đổ nổ tung.

“Cái gì...”

Hư không đều ngưng trệ, thời gian cũng đang đóng băng, đột nhiên khuôn mặt tức giận của đạo bào lão giả trở nên sợ hãi, hai mắt lộ ra tuyệt vọng.

Trong nháy mắt, chuôi đạo kiếm của hắn bị đập nát, vang lên một tràng âm thanh răng rắc, ngay sau đó cả người đạo bào lão giả bị bàn tay lớn đó xé nát, tiên huyết chảy dài, thần hồn vỡ vụn rồi chết ngay tại chỗ.

Một vị Lục Địa Kiếm Tiên cứ thế mà vẫn lạc, tựa như con gà con không hề có sức chống cự.

Cảnh tượng kinh dị này phát sinh trước mắt vô số tu sĩ khiến cho mọi người run rẩy không thôi, vô cùng tuyệt vọng.

“Triệu huynh...”

Ánh mắt Dịch Kiếm Tiên đầy bi thương, hắn muốn đứng ra báo thù cho đạo bào lão giả kia nhưng mà hai chân lại giống như được bơm đầy chì, hoàn toàn không thể động đậy.

Sắc mặt của các Lục Địa Kiếm Tiên khác cũng trắng bệch, có chút sợ hãi, kỳ thực thực lực của bọn hắn cũng không kém người này là bao, thậm chí có thể nói chính là đỉnh phong sừng sững ở giới này, khó gặp địch thủ.

Nhưng đối mặt với một tôn Vực Ngoại Thiên Ma ngay cả mặt mũi cũng không thấy rõ thì bọn hắn lại như một con kiến hôi hèn mọn nhỏ bé.

Thậm chí bọn hắn còn không biết còn có bao nhiêu tồn tại giống như vậy ở trong những chiếc kia cổ chiến thuyền kia.

“Quá mạnh mẽ, đây chính là cảnh giới Siêu Thoát sao?”

Mặt ngọc của Tuyết Kiếm Tiên cũng hơi trắng bệch, bàn tay trắng nõn nắm chặt, nàng cảm nhận được một cỗ áp lực tràn trề, cả người cũng sắp không thở nổi.

Trong lúc nhất thời, phía dưới Cổ Huyền di chỉ hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều câm như hến, không ngừng run rẩy.

“Quá yếu, đây chính là người mạnh nhất của thế giới này sao? Xem ra nếu không có sự áp chế của Thiên Đạo ý chí thì ta chỉ cần một chưởng cũng có thể hủy diệt tất cả đám người bọn hắn.”

Bên trong tử đồng cổ chiến thuyền của Thần Linh Sơn, tôn thân ảnh cổ lão vừa mới xuất thủ đang thấp giọng tự nói, lời nói vô cùng vô tình.

Tại hướng khác, bên trong cổ chiến thuyền đang lơ lửng của các thế lực đạo thống còn lại cũng có dao động thần niệm truyền đến, vô cùng hừng hực và cuồn cuộn.

Khí tức thức tỉnh trong đó còn cường đại hơn mấy phần so với người vừa mới xuất thủ.

Tình cảnh như vậy khiến tất cả mọi người của Kiếm Huyền thế giới ở phía dưới đều tuyệt vọng không thôi, hoàn toàn không nhìn thấy chút sinh cơ và hy vọng nào.

Trước kia bởi vì có sự áp chế của Thiên Đạo ý chí nên những tồn tại này mới không dám tùy tiện hạ xuống nơi đây.

Nhưng mà bên trong Cổ Huyền di chỉ, thiên cơ vô cùng hỗn loạn, quy tắc lại càng mơ hồ, sắp bị phá vỡ.

Bọn hắn men theo khoảng trống mà hạ xuống, bày ra thực lực khủng bố vô địch, đủ để gạt bỏ tất cả mọi thứ ở nơi này.

Chẳng mấy chốc, chấn động cuồn cuộn trên bầu trời lắng lại, các đạo thống ở thượng giới cũng không lập tức phái kỵ sĩ xé ra vết cắt mà lại dùng thần niệm giao lưu, bọn hắn đều có ý định khác.

“Hừ, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị thế giới của ta đánh bại, dù sao thì tà bất thắng chính cũng là thiên lý.”

Thấy cảnh tượng này, Bắc Ly Kiếm Tiên vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng kêu lên một tiếng, sâu trong mắt hắn đang hiện lên sát ý.

Nhưng mà lúc này hắn vẫn gắng gượng chịu đựng.

Hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lo lắng bản thân phải chịu một đòn lôi đình của đối phương.

Rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên cũng đã nhìn ra được rằng tạm thời mấy Vực Ngoại Thiên Ma vừa hạ xuống nơi này không có ý định giao thủ với bọn hắn, có vẻ như đối phương cũng đang tìm kiếm Kính Hồ nên không bằng lòng hủy đi tất cả mọi thứ ở đây, hoặc cũng có lẽ là do đối phương đang kiêng kỵ điều gì đó.

“Tiểu nha đầu, vừa rồi ngươi nói cái gì?”

Bắc Ly Kiếm Tiên không dám bộc phát lửa giận trên người đám Vực Ngoại Thiên Ma, ánh mắt hơi âm trầm quét qua, lại rơi trên người A Thanh.

Đương nhiên hắn biết lai lịch của thiếu nữ này, nàng cũng thuộc Kiếm Huyền tứ kiệt giống tôn tử của hắn.

Nhưng mà khoảng thời gian trước, trước khi đến khe hở thiên ngoại thì phụ thân nàng đã mất tích, không rõ sống chết.

Nếu phụ thân nàng vẫn còn tại nhân thế thì đương nhiên hắn sẽ kiêng kị một chút nhưng bây giờ thì lại không có gì để mà cố kỵ nữa.

Hết chương 1686.
Bạn cần đăng nhập để bình luận