Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 958: Nỗi khổ tâm

Chương 958: Nỗi khổ tâm

Khí tức đáng sợ tràn ra bốn phía, trong lòng bàn tay hiện lên một trường đao màu đen lượn lờ ánh sáng đen, chém về phía những tu sĩ đang đuổi tới, giống như chém rách hư không, vô cùng cường đại.

Những người đuổi tới lần lượt hộc máu rút lui, không phải là đối thủ của một vị cường giả cảnh giới Đại Thánh.

“Vậy tiền bối ngươi phải cẩn thận đấy. Ta sẽ dựa theo công pháp ngươi truyền lại lưu lại đường đi, ngươi nhất định phải đi theo đó.”

Giang Thần cắn răng, cũng không dám ở lâu, sau khi nói mấy câu thì thân ảnh lập tức chạy sâu vào trong Tử Sơn.

Tuy loại khí tức đáng sợ mạnh mẽ trên đỉnh đầu này lúc nào cũng có thể rơi xuống, giống như nặng cả vạn tấn, muốn hoàn toàn nghiền nát người ta.

Nhưng hắn cũng không để ý, tin vào lời của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh, chạy sâu vào trong, không dám dừng lại.

Âm thanh đánh nhau ầm ầm khủng bố, lập tức vang dội bên trong Tử Sơn, kinh động rất nhiều sinh linh thần bí đang ngủ say trong góc, đồng loạt hướng đến nơi giao chiến.

Cả một đoạn đường không bị cản trở.

Càng vào sâu trong Tử Sơn, càng cảm nhận được sự đáng sợ của nó.

Giữa một vài tảng đá bay ra làn sương mù màu tím, rất huyền diệu, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Giang Thần tận mắt nhìn thấy một sinh linh thần bí trong Tử Sơn, nó nhiễm phải làn sương mù màu tím, lập tức biến thành sương máu.

Điều này khiến trong lòng hắn chấn động, một cơn ớn lạnh khủng khiếp tràn ra từ sau lưng.

Có sự trợ giúp của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh, có thể khống chế đảo ngược địa thế của đường đi, hắn cũng tiến sâu vào trong mà không gặp nguy hiểm gì ngoại trừ hơi chấn kinh một chút.

Sau đó có một số sinh linh khí tức khủng bố chú ý tới hắn, cũng chưa động thủ với hắn, chỉ nhìn hắn một cái, giống như nhìn thấy đồng loại, sau đó không quan tâm nhiều.

Điều này khiến Giang Thần thở phào nhẹ nhõm, trái tim thắt lại cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

“Tiểu Thần tử, tiếp tục đi về phía trước, ta đã cảm nhận được vị trí của cung điện đó rồi, nếu ta không đoán sai thì chúng ta sắp đến rồi.”

Giọng nói của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh ẩn chứa kích động, hưng phấn, giống như gặp được kho báu.

Giang Thần gật đầu, không dừng lại, dựa theo lời của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh, tiếp tục đi vào trong.

Chỉ là sau khi vào trong hang đá, sắc mặt của hắn thay đổi rõ rệt.

Có thể thấy trên bốn vách đá tràn đầy vết máu, sớm đã khô lại, nhưng nhìn thấy mà kinh, làm cho người ta sợ hãi, không biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.

Dưới chân có thể thấy một tầng xương khô màu trắng, hình dạng khác nhau, có nhân tộc cũng có cả tộc khác, có bộ xương trong suốt như ngọc, cũng có loại đen thui như mực, vô cùng cao lớn, giống như một ngọn núi nhỏ.

Sau khi tới đây, đường phía trước bị cắt đứt, hoặc cũng không phải bị cắt đứt.

Mà là xuất hiện một vách đá kiên cố khó phá, ánh sáng và chất liệu giống Tử Sơn, dựa vào thực lực của hắn, vốn dĩ không thể phá nó.

Chất liệu của tòa Tử Sơn này vô cùng kiên cố, rất đặc biệt, ngay cả tu sĩ đại chiến bên trong cũng khó phá nó.

“Chẳng lẽ đây là đường cùng rồi sao?”

Giang Thần chau mày, không ngờ đi theo chỉ dẫn của Tạo Hóa Tiên Thuyền, sau khi tới đây vẫn bị chặn lại.

“Ngươi trước đừng lo lắng, nơi này chắc chắn có đường, để ta tìm xem.” Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh nói như thế.

Giang Thần gật đầu.

Sau đó, hư ảnh một con thuyền Thanh Đồng bay ra từ ấn đường của Giang Thần, sau đó chậm rãi tan vào trong vách đá trước mắt, dường như sắp xuyên qua bên kia.

“Nơi này quả nhiên có đường.”

Âm thanh kinh hỉ của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh vang lên.

“Thật không?”

Giang Thần cũng tỏ ra kinh ngạc.

“Ta đang mở vách đá này ra, ngoại trừ ta ra, tuyệt đối không có ai có thể mở nó. Độ cứng của tòa Tử Sơn này vượt xa tưởng tượng của ta, ta nghĩ nó không phải là vật của thế giới này, dù Cố Trường Ca kia đi đến đây, cũng đừng mơ có thể xuyên qua nó.”

Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh tự tin nói.

Đồng thời, một luồng ánh sáng mờ mờ hiện ra, như tinh thần mạch lạc đan xen vào nhau, cuối cùng hiện lên vách đá, sau đó nối liền nhau.

Ầm ầm!

Lập tức, ở đây vang lên âm thanh to lớn như mở vòm trời, núi đá nhường đường, vách đá mở rộng!

Mà ở một bên khác, đám người Trần Ngưng Nhi, Cơ Sơ Nguyệt, Cơ Nghiêu Tinh đang tìm kiếm tung tích của Giang Thần và hắc bào lão giả cũng không đi cùng nhau.

Dù sao đường đi bên trong Tử Sơn rất nhiều, nếu không tách ra tìm thì căn bản sẽ không thể tìm thấy chỗ của Giang Thần.

Độ khó không khác gì mò kim đáy biển.

Về phần Chưởng Thiên Tháp ở đâu, càng không có manh mối.

“Sơ Nguyệt, ngươi đang trách ta sao?”

Cơ Nghiêu Tinh nhìn muội muội vẫn trầm mặc không nói gì, cuối cùng không nhịn được mở miệng.

“Không phải, ta biết ca ca có nỗi khổ tâm, ngươi làm vậy cũng vì gia tộc.”

Cơ Sơ Nguyệt nghe vậy lắc đầu, nhưng vẻ mặt vẫn ảm đạm như trước.

Nàng là một người có tấm lòng thiện lương, lúc trước nàng vẫn cho rằng ca ca Cơ Nghiêu Tinh cũng là người như thế, cương chính trầm ổn.

Nhưng những gì hôm nay thật sự chứng kiến khiến nàng khó có thể chấp nhận.

Nhất là vẻ mặt lạnh lùng đó của Giang Thần, giống như lấy dao cứa vào tim nàng, dù sao chuyện này là do bọn hắn khiến Giang Thần bị dính vào.

Kết quả bọn hắn thuận lợi thoát thân, ném hết phiền phức cho Giang Thần, bây giờ còn phái người đuổi giết hắn.

Điều này thật sự khiến Cơ Sơ Nguyệt không chịu nổi.

“Ngươi vẫn quá ngây thơ, lúc Giang Thần tìm tới ngươi, thật ra bụng dạ khó lường. Ngươi phải biết rằng sau lưng hắn có một vị cường giả cảnh giới Đại Thánh, nhưng vì sao hắn muốn bái nhập vào Thần Khư môn. Những điều này ngươi đã từng nghĩ qua chưa?”

“Ngược lại, Giang Thần vẫn luôn xúi giục chúng ta đắc tội Cố Trường Ca, ngươi thật sự cho rằng hắn không có ý đồ khác sao? Ngươi luôn nghĩ mọi người quá tốt.”

Cơ Nghiêu Tinh thở dài, giọng nói không có một gợn sóng.

Nghe những lời này, Cơ Sơ Nguyệt không nhịn được giật mình mở to mắt nhìn, cẩn thận ngẫm lại cũng không thấy có gì không đúng.

Dù sao Giang Thần ngay từ đầu đã tiếp cận nàng, dường như có ý đồ khác.

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Cơ Sơ Nguyệt lại nhớ tới một chuyện khác, không từ bỏ nói tiếp: “Ca ca, lẽ nào chúng ta không dễ gì mới lấy được Chưởng Thiên Luân, thật sự phải tặng cho Cố Trường Ca sao?”

Hết chương 958.
Bạn cần đăng nhập để bình luận