Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2282: Cần gì phải lo lắng nữa

Chương 2282: Cần gì phải lo lắng nữa

Vương Tử Câm nhìn Giang Sở Sở đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn chuyên tâm tu hành, không nhìn được phát ra tiếng cười khúc khích. Hai nữ tử đều là Thánh nữ của Nhân Tổ Điện, so với sự kiêu ngạo tùy hứng của nàng, tính cách của Giang Sở Sở lại càng thêm nhã nhặn lịch sự thanh lãnh hơn nhiều, ngày thường cũng rất ít nói.

Trước khi gặp được Cố Trường Ca, gánh nặng trên vai nàng lúc đó là Nhân Tổ Điện, phải giữ gìn hòa bình yên ổn cho chúng sinh, cao lãnh đến mức không thể với tới.

Thậm chí khi đối xử với chính mình cũng vậy, nói chuyện có thể kiệm lời thì kiệm lời, giống như nói thêm một chữ thì sẽ rất khó nhọc. Có thể nói trước đây tính cách của hai người trái ngược hoàn toàn.

Thế nhưng chẳng ai ngờ đến, Thánh nữ cao lãnh ít nói xưa kia sẽ thích tên ma đầu Cố Trường Ca, vì hắn mà ngay cả Nhân Tổ Điện cũng phải bội, có thể không màng đến trách nhiệm và sự dạy dỗ từ trước đến nay của Nhân Tổ Điện.

Hiện giờ, nàng cũng đã thành hôn với Cố Trường Ca. Vương Tử Câm cũng chỉ mới biết những việc này sau khi trở về thượng giới.

Nàng cảm thấy đây thật sự là tạo hóa trêu ngươi.

Theo lý thuyết, ban đầu, người gặp được Cố Trường Ca trước là nàng mới đúng, rốt cuộc trong thời gian đó đã có chuyện gì xảy ra giữa Giang Sở Sở và Cố Trường Ca.

Những việc này, Vương Tử Câm không hề biết.

Nếu không phải lúc ở Chân Tiên thư viện, nàng bất ngờ thoáng nhìn thấy thủ cung sa trên cánh tay của Giang Sở Sở không còn nữa, lại liên hệ với chuyện Giang Sở Sở thường xuyên lui tới ở bên ngoài động phủ của Cố Trường Ca, e rằng Vương Tử Câm không thể đoán ra được.

Nhưng dẫu sao hai người cũng cùng tu hành và lớn lên từ nhỏ ở Nhân Tổ Điện, tình cảm sâu sắc vô cùng. Sau khi được Cố Trường Ca dẫn về thượng giới, Vương Tử Câm làm bạn với người ta một khoảng thời gian thì rời khỏi Trường Sinh Vương gia, đến Nhân Tổ Điện tìm Giang Sở Sở. Có thể nói, ngoại trừ nha hoàn Tú Nhi lúc trước ở bên cạnh ra, Giang Sở Sở xem như là người có quan hệ thân thiết nhất với nàng. Giang Sở Sở cũng hoàn toàn không biết, ngay từ đầu Vương Tử Câm nàng cũng có chút tình cảm với Cố Trường Ca.

“Đã lâu không gặp, vậy mà tu vi của ngươi không tăng lên chút nào.”

Giang Sở Sở mở mắt, thản nhiên liếc nhìn Vương Tử Câm, vẫn là dáng vẻ kiêu căng thanh lãnh.

“Không thấy tăng, nhưng trấn áp ngươi thì không thành vấn đề.”

Vương Tử Câm mỉm cười nói.

Chẳng qua nàng còn chưa kịp nói xong, Giang Sở Sở đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn đã hóa thành một bóng trắng đánh tới chỗ nàng.

Ống tay áo lay động, bàn tay trắng nhẹ nhàng đè ép, như tiên tử nhảy múa dưới ánh trăng, đẹp đến kinh động lòng người, chẳng qua mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa sát khí.

Dường như Vương Tử Câm chẳng cảm thấy bất ngờ, nhẹ nhàng nhảy lùi về sau, tránh né chiêu thức của Giang Sở Sở.

Cơ thể nàng phát ra tiên quang, tựa như một loại mùi hương thanh mát, cổ tay trắng nõn khẽ nhấc trực tiếp đánh một chưởng tới chỗ Giang Sở Sở.

Nơi này trong chốc lát trở nên hỗn loạn, hai người cũng không dùng tu vi, chỉ giao thủ bằng thể thuật.

Bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng như con bướm bay múa trong điện, đáng tiếc không có ai ở đây để thưởng thức, nếu không thì quả là một màn cảnh đẹp ý vui.

Nhưng sau khi hai người giao thủ mấy chiêu còn chưa phân được thắng bại thì đã dừng tay, mỗi người đứng ở một bên. Giang Sở Sở hơi hất cằm, tuy rằng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng vẻ mặt khó nén sự đắc ý.

“Thế mà bị ngươi thắng nửa chiêu, xem ra mấy năm nay ngươi vẫn tiến bộ không ít.”

Ở cửa cung điện, Vương Tử Câm đứng yên, có chút nhức đầu.

“Đó là điều đương nhiên.”

Giang Sở Sở rất muốn hừ nhẹ một tiếng, nhưng nghĩ lại vẫn nên từ bỏ, miễn cho Vương Tử Câm lại hất mặt lên trời. Hai người đã quen biết từ nhỏ, lúc ở Nhân Tổ Điện đã giao thủ tranh phong nhiều lần nhưng đều bất phân thắng bại. Tuy rằng nàng thiên tư thông minh, nhưng ở trước mắt Vương Tử Câm lại dường như thấp hơn một bậc.

Cho dù nàng nỗ lực khắc khổ tu hành, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tranh thắng thua với Vương Tử Câm.

Phải biết rằng Vương Tử Câm không có hứng thú với tu hành, rất ít khi tốn thời gian vào việc tu luyện...

Dựa theo lời của nhiều trưởng lão Nhân Tổ Điện mà nói, Vương Tử Câm thuộc về loại người trời sinh thích hợp tu luyện.

Đáng tiếc bản thân nàng không biết cố gắng, luôn thích làm những chuyện lung ta lung tung.

Ngay sau đó, Giang Sở Sở nhấc ống tay áo, bên trong cung điện trước mặt bỗng nhiên có thêm một bộ ấm trà còn có bàn đá và ghế đá.

Dụng cụ pha trà đầy đủ hết, ngay cả một hộp gỗ cổ chuyên dành để đựng lá trà thừa cũng đặt ở bên cạnh.

“Ồ, không nghĩ tới Sở Sở thánh nữ thế mà sẽ pha trà, thật không thể nào ngờ được.”

Vương Tử Câm có hơi kinh ngạc.

Trong nhận thức của nàng, ngoại trừ tu hành, Giang Sở Sở chẳng hứng thú với chuyện gì cả. Cầm kỳ thi họa cũng không giỏi loại nào.

“Thứ ta biết còn nhiều lắm.”

Giang Sở Sở không nhịn được liếc nàng một cái, ý bảo nàng ngồi xuống, sau đó kéo ống tay áo bắt đầu pha trà.

Vương Tử Câm tấm tắc, sau đó nói:

“Xem ra ngươi tốn công học vì hắn đúng không?”

Nghe được lời này, động tác của Giang Sở Sở hơi cứng lại.

Biểu tình trên mặt nàng cũng có một chút biến hóa, chẳng qua là khôi phục rất nhanh. Dù sao cũng đã thành thân rồi, chính là chuyện toàn bộ thượng giới đều biết.

Lúc này nàng còn gì để lo lắng nữa?

Hết chương 2282.
Bạn cần đăng nhập để bình luận