Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2305: Quả nhiên sự tình không hề đơn giản như vậy

Chương 2305: Quả nhiên sự tình không hề đơn giản như vậy

Trong khu vực đầy hỗn độn và hắc ám đó, sương mù dày đặc vô tận, thiên địa tràn ngập hỗn loạn.

Nhưng có thể thấy một vầng trăng sáng vằng vặc treo ở trên cao, dường như ngay cả Thương Mang chi hải ở phía dưới cũng đều gió êm sóng lặng. Sự xuất hiện của vầng trăng trên Thương Mang chi hải thực sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc và chấn động.

Cho nên một vài tu sĩ đang suy đoán liệu có phải sự xuất hiện của vầng trăng sáng này có thể khiến cho thủy triều hắc ám lên xuống tạo thành cơn sóng đánh vào giới đê bên này.

Nếu không để ý đến nỗi sợ hãi trước Thương Mang chi hải mà nói, thoạt nhìn vầng trăng sáng kia còn có vẻ đẹp lạ thường.

Những sợi vật chất mềm mại giống như dải lụa không ngừng phủ lên trên, mang đến cho người ta cảm giác lộng lẫy chấn động. Nguyệt vương dẫn theo không ít tu sĩ của Nguyệt vương phủ xuất hiện ở phía xa.

Nàng đứng trên thi thể của một đầu cổ thú tựa như ngọn núi ngắm nhìn vầng trăng sáng, vạt áo tung bay, tóc đen lay động.

“Nếu như nơi đó thật sự là Luân Hồi chi địa thì sao? Chẳng lẽ bên ngoài Thương Mang chi hải còn có một cổ giới khác giống như Tiên vực?”

Nguyệt vương không khỏi đoán già đoán non, đôi mày khẽ nhíu.

Nàng không thể không phỏng đoán như vậy, bởi vì nhiều năm qua, không có nhân vật tuyệt thế nào được sinh ra ở Tiên vực. Nếu Luân Hồi thực sự tồn tại, vậy những nhân vật đó thì sao?

Có thật sự vẫn lạc hay không?

Những sinh linh ở cấp độ Tiên Vương đều có thể lưu lại một sợi mệnh hồn để bảo vệ tánh mạng, chứ nói chi những sinh linh cổ lão.

Nghĩ đến điều này, thân ảnh nàng lập tức phiêu động, đi về phía những lô cốt trước mặt. Các thân ảnh ở bên trong lần lượt hiển hoá và cúi đầu chào nàng.

Những cường giả trấn thủ ở đây có tu vi chưa đạt đến cấp độ Chân Tiên, người mạnh nhất có cấp độ nửa bước Tiên Vương.

Tiên Vương chân chính không thể ở mãi chỗ này, bởi vì các quy tắc của chiến trường Thương Mang đã bị phá vỡ, đạo pháp không hoàn chỉnh. Sát khí tích tụ quanh năm sẽ khiến Tiên Vương bị áp chế, ảnh hưởng đến tu vi.

Đôi khi, bên kia Thương Mang chi hải sẽ xuất hiện một vài sinh linh quỷ dị làm bọn hắn khó lòng phòng bị. Khi xưa đã từng có một vị Tiên Vương trúng chiêu, tự trảm đạo quả, bị hạ cảnh giới mới có thể bảo toàn được tánh mạng.

Cho nên sau này các Tiên Vương đều cẩn thận hơn nhiều, sẽ không dễ dàng đặt chân đến nơi đây.

Ở lô cốt bên này càng có thể cảm nhận được rõ ràng sức ép khủng khiếp của Thương Mang chi hải.

Nguyệt Vương suy nghĩ một hồi rồi kêu thuộc hạ chờ ở đây, sau đó bay tới giới đê bên kia, đây là lần thứ hai Nguyệt Vương tới gần nơi này.

Vòm trời ầm ầm, bởi vì lực lượng áp chế mà không ngừng run rẩy rạn nứt.

Sắc mặt nàng hơi tái, nhưng vì đang đeo mạng che mặt nên nhìn nàng vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Không ngờ so với lần đầu ta đến, uy thế đã tăng lên gần gấp trăm, gấp nghìn lần...”

Nguyệt Vương cau mày, thầm nhủ trong lòng.

Nơi này cách con đê một đoạn không nhỏ nhưng cái cảm giác khủng bố, ngột ngạt đã dày đặc khiến nàng cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung.

Phải biết rằng đây là trên lô cốt bên kia có phù văn triệt tiêu chống chọi, bằng không thì nàng không có cách nào tới gần như vậy.

“Lần trước ta có thể đi được gần cả trăm bước. Tuy rằng chưa từng đi qua giới đê nhưng cũng không tính là xa...”

“Nhưng lần này ta thậm chí còn chưa đi được ba mươi bước.”

Nguyệt vương có chút không cam lòng, dù tu vi của nàng không quá tiến bộ nhưng số bước có thể bước lần này đã giảm hơn một nửa so với trước đây.

Nhưng mà sự tồn tại của giới đê có chút đặc biệt, ngay cả nàng cũng không rõ lai lịch thực sự của nó. Từ xưa đến nay không có quá nhiều Tiên Vương có thể chân chính đi đến bên kia.

Tuy nói muốn vượt qua Thương Mang chi hải cần phải có thực lực cấp Tiên Vương.

Nhưng ở nơi này, với vị trí của giới đê, ngay cả Tiên Vương cũng không thể tới gần Thương Mang chi hải, cũng chưa từng có người nào đủ thực lực vượt qua sông.

Tuy nhiên, từ hướng của Nguyệt vương vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bên ngoài giới đê.

Khi thủy triều rút, trên cát sỏi có lưu lại một vài dấu chân mờ ảo, là của một vài chí cường giả từng đi qua lưu lại.

“Không ngờ, ngay cả người như Nguyệt vương cũng không thể đến quá gần.”

Các sinh linh trong lô cốt đều đang xì xào bàn tán, hết sức ngạc nhiên.

Tối đa bọn hắn cũng chỉ có thể đi được vài bước, lúc đó đã không chịu nổi, cơ thể tan vỡ, không thể chịu được khí tức hỗn loạn bên kia. Vậy mà Nguyệt vương lại có thể đi được hơn ba mươi bước.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhìn bộ dạng của nàng, có vẻ như rất khó để có thể bước tiếp.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo của Nguyệt Vương hiện lên vẻ u ám, nàng thử lại một lần nữa, quả nhiên áp lực phía trước còn lớn hơn, kinh khủng hơn trước rất nhiều.

Nàng không cam lòng, dẫu sao trước khi rời khỏi Nguyệt vương phủ, nàng cũng đã thầm hạ quyết tâm sẽ điều tra rõ ràng chuyện vầng trăng xuất hiện.

Chuyện này liên quan đến việc liệu nàng có thể được Cố Trường Ca coi trọng hay không.

“Quả nhiên sự tình không hề đơn giản như vậy...”

Nguyệt Vương do dự một hồi, cuối cùng trong mắt vẫn lộ ra chút tàn nhẫn. Nàng trực tiếp tế xuất pháp khí Tiên Vương, đai lưng ngọc bao bọc lấy nàng tựa như sương mù làm cho nàng càng thêm mơ hồ, dưới áp lực khủng bố đi về phía trước.

Hết chương 2305.
Bạn cần đăng nhập để bình luận