Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3859

Chương 3859Chương 3859
"Giết."
Phó minh chủ Lăng Ngọc Linh quát khẽ.
Nàng không hề có bất kỳ e ngại, dẫn đầu giết tới, xung phong đi đầu, không quan tâm đến sống chết.
Ánh sáng chói lọi phun trào. Từng khối giáp trụ bay lên bao trùm lấy cơ thể của nàng. Chỉ thấy tóc xanh của nàng bay múa. Nàng cầm giáp lăng không bay lên, từ bên trong chính giữa cung điện giết ra, ánh sáng phun trào trên người xen lẫn đạo vấn.
Từ trước đến giờ, nàng chưa từng bước vào Lộ Tận, nhưng lúc này nàng lại thẳng tiến không lùi.
Cùng quyết đoán.
Bên trong kỷ nguyên mẫu thụ rách nát, khô kiệt, rất nhiều cao thủ và trưởng lão của Kỷ Thiền nhất tộc đều không còn lựa chọn nào khác, tất cả vọt ra.
"Chỉ có một trận chiến mà thôi."
Ánh mắt Kỷ Truy Y lạnh lẽo, không hề sợ hãi.
Nàng mặc thải y, ánh mắt tràn đây màu sắc, khí tức trên người không hề thua kém nhân vật Lộ Tận bao nhiêu.
"Không cách nào tránh khỏi, vậy thì chiến thôi."
Sau lưng nàng, tam công chúa Kỷ Thiền nhất tộc Kỷ Truy Y cũng lưu chuyển ánh sáng trên người. Khí tức Tổ Đạo cảnh tràn ngập.
Nhưng mà nàng vẫn còn cách cảnh giới kia một bước. Nàng thông qua thủ đoạn đặc biệt của Kỷ Thiên nhất tộc giúp cho mình bước vào cấp độ đó trong thời gian ngắn.
"Kỷ Thiên nhất tộc ta sẽ phá vỡ số mệnh."
Nhị công chúa Kỷ Thiền nhất tộc Tương Miểu hiện thân.
Lăng Ngọc Linh trùng sát phía trước nhất.
"Giết..."
Khu vực trung tâm của Phạt Thiên Minh bạo phát âm thanh trùng sát núi kêu biển gâm, chấn động trời cao. Ngoại trừ các nàng, cửu công chúa Thanh Y đã từng luyện hóa đạo quả Vận Chủ do Cố Trường Ca lưu lại cũng có mặt trong đám người. Nàng đã có được thực lực của Lộ Tận.
Hai bên, hỗn độn lăn lộn, thanh khí nổi lên, trọc khí chìm xuống, giống như khai thiên tích địa. Dường như có một thời không vô cùng vô tận ngăn cách, lại giống như một thiên hà mà thương sinh hoàn toàn không cách nào chạm đến được.
Càng có nhiều cao thủ đi theo sau lưng các nàng, trùng trùng điệp điệp phóng tới không trung, thẳng đến thân ảnh khổng lồ vô tận của Tuyệt Âm Thiên Quân.
Thế nhưng, Tuyệt Âm Thiên Quân sừng sững tại chi địa vô tận xa xôi khẽ lắc đầu, nhấc một ngón tay, nhẹ nhàng vạch một cái.
Em gái của nàng Lăng Ngọc Tiên cũng theo sát đằng sau.
"Họa trung chi nhân, làm sao có thể tiếp xúc Họa Ngoại chi địa?"
Dòng sông đạo tắc hỗn loạn phun trào, dòng sông thời gian lăn lộn, vô số mảnh vỡ đang bay múa.
Dù sao trong đó còn có khí tức nhiễm nhân quả của của minh chủ Phạt Thiên Minh Cố Trường Ca lưu lại, đáng để hắn ta mang về Chân Thực Chi Địa tiếp tục nghiên cứu.
Hắn ta cho rằng, bức tranh đã dính khí tức vật chất vi phạm lệnh cấm có lẽ là thứ mà hắn ta cảm thấy hứng thú nhất trong trận chung kết kỷ nguyên thiên địa này.
Giọng điệu của Tuyệt Âm Thiên Quân hoàn toàn không có cảm xúc.
Bên trong khu vực trung tâm của Phạt Thiên Minh bạo phát ánh sáng chưa từng có. Ngọn lửa và ánh sáng phun trào, như thể chúng sắp hủy diệt vũ trụ và định hình lại thiên hà.
"Giống như con ếch dưới đáy giếng, bất luận thế nào cũng không cách nào chạm được thiên địa bên ngoài cái giếng."
Bất luận Lăng Ngọc Linh và các cao thủ khác công phạt như thế nào, thi triển thủ đoạn ra sao, tất cả đều không thể xuyên qua được khu vực hỗn độn mờ mịt như thiên hà kia.
Một sức mạnh kinh khủng vượt qua cả Lộ Tận đang áp chế, ngăn cản hết thảy. Mặc kệ bọn họ làm cái gì cũng không thể ảnh hưởng đến Tuyệt Âm Thiên Quân.
Đương nhiên, lúc này mọi người đều không quan tâm đến.
Chư thế Thương Mang xem ra, đây là một cảnh tượng vô cùng kinh dị, tựa như nhân vật trong bức họa đang nỗ lực công kích người gây họa bên ngoài.
Hết thảy giống như Tuyệt Âm Thiên Quân vươn tay vẽ ra một vòng tròn, bao vây khu vực trung tâm Phạt Thiên Minh lại.
Cả hai không ở trên cùng một mặt phẳng chút nào.
Dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng đang ở trong bức tranh, làm sao có thể từ trong đó đi ra, ảnh hưởng đến người vẽ tranh chứ?
Cảnh tượng như vậy khiến cho rất nhiều sinh linh tuyệt vọng, không khỏi run rẩy.
Làm thế nào mà ngăn cản?
Không có khả năng ngăn cản.
Một cảm giác tuyệt vọng mạnh mẽ bắt đầu lan rộng trên chiến tuyến của chiến trường. Những cường giả từ những siêu cấp đa nguyên vũ trụ còn lại đánh tới cũng cảm thấy chán nản, sau đó gương mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Trước mặt sức mạnh này, sự chống cự của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa...
Một nhân vật Lộ Tận tuyệt vọng nói.
"Đây chỉ là sức mạnh cao hơn Chân Lộ mà thôi. Thiên Đạo Cảnh chân chính hoàn toàn không thể chạm đến, cũng không thể tưởng tượng."
"Từ đầu đến cuối, chống lại Chân Thực Chi Địa là một hành động sai lầm."
"Phạt thiên chỉ là một câu chuyện buồn cười."
Tam Thanh Đạo Giới, Tam Thanh Đạo Chủ cũng than nhẹ.
Sau khi sợ hãi, bọn họ cũng hiểu ra rằng, bất luận là Chân Lộ hay là Lộ Tận, trước mặt Chân Thực Chi Địa đều chỉ là sâu kiến, thậm chí còn không có sự khác biệt lớn về kích thước.
Cảm xúc tuyệt vọng một khi sinh sôi, nó giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn, bao phủ toàn bộ chiến trường.
Sĩ khí đại quân Cổ Tàng Văn Minh tăng lên.
Chúa tể ngũ đại vương tộc Tai Quả Thọ Tân Không hét lớn, chủ động thống lĩnh đại quân giết đến.
Nơi tận cùng bầu trời cao rộng, tế đàn rộng lớn vô biên khẽ rung chuyển.
Toàn bộ chư thế Thương Mang run rẩy theo. Vật chất và năng lượng vô tận tuôn ra, núi kêu biển gầm, bành trướng như nước thủy triều cùng nhau hội tụ về phía đó. Mắt trần có thể thấy được bên trong từng đại vũ trụ, vật chất cuồn cuộn như ngân hà trào lên như giang hà vỡ đê, bị tế đàn hùng vĩ nuốt lấy.
Một đóa hoa tàn lụi, một đóa hoa nở ra. Từng thế giới tiêu vong tan rã, vô số sinh mệnh biến mất. Từng đóa hoa thế giới chói lọi cứ như vậy mà tàn lụi, khô héo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận