Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1515: Một chiếc lược gỗ

Chương 1515: Một chiếc lược gỗ

"Không có gì, chỉ là một xung đột nho nhỏ thôi."

Cố Trường Ca mỉm cười rồi lắc đầu.

Thấy thế thì tuy vẫn còn nhiều nghi hoặc nhưng tất cả đều im lặng, không hỏi gì thêm nữa.

Lúc này, tại sâu trong Ma Vân bỗng nhiên có một bình ngọc bay ra, rơi thẳng vào tay của Thanh Long lão đạo.

"Cắt tảng đá đó ra."

Thiền Hồng Y lên tiếng.

Thấy thế tất cả mọi người đều hiểu rõ, Cố Trường Ca cho Hồng Y Nữ Ma mượn một trăm khối tiên tinh, nhưng vì sao khi nãy cả hai còn động thủ?

"Vâng, chủ nhân."

Thanh Long lão đạo nói một cách cung kính, không dám nhìn bình ngọc trong tay đang chứa thứ gì, đưa thẳng nó cho lão giả râu trắng.

"Trường Ca thiếu chủ thật rộng lượng."

Lão giả râu trắng đương nhiên biết trong đây có thứ gì, ánh mắt nóng lên.

Sau khi tiếp nhận bình ngọc thì hắn dò xét lại một lần, sau đó gật đầu thoả mãn, rồi đưa Bất Tường Chi Thạch kia cho đoàn người Ma Sơn.

"Bất Tường Chi Thạch..."

Thần sắc của Thanh Long lão đạo có vài phần kiêng kỵ, nhìn tảng đá đen nhánh trước mắt này, không nói nhảm nữa, chuẩn bị cắt nó ra.

Bây giờ tất cả đều tò mò xem trong khối Bất Tường Chi Thạch này rốt cuộc đang giấu thứ gì.

Chỉ lát sau một thanh đao cụ màu bạc đã hiện lên trong tay của Thanh Long lão đạo, như được đúc từ Bất Hủ Ngân Kim, vù vù vang dội, phong mang bức người.

Hắn phất tay áo một cái, phong toả hư không bốn phía, sau đó mới cắt tảng đá này ra một cách từng li từng tý.

Trước đây hắn cũng là một nhân vật đã trà trộn trong đủ loại Đổ Thạch Phường khác nhau, đương nhiên không lạ gì những thủ đoạn cắt đá.

Chỉ một thời gian ngắn mà những mảnh đá thừa lần lượt rơi xuống, trong đó xen lẫn ô quang nồng nặc, như là bị ăn mòn bởi khí tức không rõ.

Những mảnh nào có ô quang nồng nặc nhất thậm chí còn có ma khí tràn ra, bao phủ ra bốn phương tám hướng, mang theo một khí tức vô cùng kinh khủng, tu sĩ bình thường cũng không dám đến gần.

Ông!!

Một âm thanh thanh thuý vang lên, đao cụ ngân sắc trong tay Thanh Long lão nhân như vừa chạm phải cái gì đấy, mặt ngoài tảng đá lại hiện lên vết rạn rồi nứt ra.

"Vật trong Bất Tường Chi Thạch sắp ra ngoài...."

Ánh mắt của một vị giáo chủ đại giáo ngưng lại, nhìn chằm chằm sang, chỉ thấy một đoàn ô quang đậm đà dần dần xuất hiện từ trong Bất Tường Chi Thạch.

Tất cả mọi người đều nhìn qua, sợ rằng bỏ lỡ thứ gì.

Ô quang mờ mịt, lượn lờ thành một chùm sáng.

Một cây lược gỗ chỉ lớn cỡ chừng một bàn tay trôi nổi ở giữa không tru v, chỉ nhìn sơ thì không biết được nó được chế tạo bằng gỗ gì, trên thân có khí tức không rõ đang bao phủ.

Ở rìa còn có vài chỗ không được lành lặn, có chút vết máu, trông vô cùng cổ lão

"Cái gì....Trong Bất Tường Chi Thạch vậy mà lại là một cây lược gỗ?"

Một màn này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, khó mà tin được.

Cho dù là người cắt đá như Thanh Long đạo nhân cũng ngây người như phỏng, dừng động tác lại.

Trong suy nghĩ của bọn hắn thì ít nhất trong đây cũng phải là một đại hung vật tuyệt thế, sẽ khiến cho tu sĩ cùng sinh linh gặp vận xui.

Cho nên mới cẩn thận như thế.

Nhưng không ai có thể nghĩ đến trong đó chỉ là một cây lược gỗ bể tan tành, việc này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

"Cây lược gỗ này vô cùng lâu đời, chắc chắn đã tồn tại qua rất nhiều kỷ nguyên!"

"Vết máu phía trên mới là nguyên nhân chính của mọi thứ...."

Rất nhiều danh túc của thế hệ trước nói một cách cẩn thận, họ cảm giác cây lược gỗ này không đơn giản một tý nào, phía trên đó có đạo lý đan xen, trên góc độ nào đó thì vật này còn hi hữu hơn Tiên Thiên Chi Vật.

Quan trọng hơn, vết máu trên đây có thể là đến thừ một tồn tại vô thượng nào đó!

Một vệt máu này có vẻ là nguyên nhân khiến cho Hoàn Tây thánh địa biến mất không rõ nguyên do.

Vậy vị tồn tại vô thượng kia rốt cục đáng sợ đến mức nào.

Vào lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc, bỗng cây lược gỗ này thoát khỏi hòn đá, hoá thành một tia ô quang bay về phía Thiền Hồng Y lúc này đang ở sau trong Ma Vân.

"Không lẽ thứ này lại thuộc về Hồng Y Nữ Ma, là đồ vật của nàng?"

Thấy thế tất cả mọi người càng khiếp sợ hơn nữa, lúc này trong lòng ai nấy đều nổi lên sóng to gió lớn.

"Thì ra là vật này."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu.

Đương nhiên hắn nhận ra vật này, đúng ra là ban đầu nó là của hắn.

Đây là thứ hắn đích thân tặng cho Thiền Hồng Y.

Nhưng những mảnh vỡ ký ức quá hỗn loạn, hắn không nhớ rõ mình cho nàng khi nào.

Dường như là sau khi Thiền Hồng Y giết hết đám sơn tặc kia, thì đây là lễ vật đầu tiên mà mình tặng cho nàng.

"Đã lâu không gặp..."

Ở chỗ sâu trong Ma Vân, Thiền Hồng Y nhìn vào cây lược gỗ không trọn vẹn trên tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ quý trọng, sau đó cất kỹ.

Nàng vừa nhìn ra ngoài vừa nói, tựa hồ như có thể thấy Cố Trường Ca đang nhìn nàng.

"Sư tôn..."

"Sao ngươi lại nhẫn tâm như thế."

Nàng thì thào những lời này.

"Vị Tiên Vương vẫn lạc tại Côn Sơn kia.... Không chừng có liên quan mật thiết đến Hồng Y Nữ Ma, có khi là do chính tay nàng giết hắn nữa."

"Thực lực của Hồng Y Nữ Ma khi đỉnh phong thật sự không thể tưởng tượng..."

Lão giả râu bạc cùng một đám kẻ thành đạo khác liếc nhau, tất cả đều thấy được sự kiêng kỵ trong mắt đối phương, đang suy đoán vết máu trên cây lược gỗ này thuộc về người nào.

Dù sao trước kia trong Côn Sơn đã có một vị Tiên Vương từng vẫn lạc.

Mặc dù rất xa xưa nhưng có thể chứng thực, có thể tìm đến chứng cứ rõ ràng.

Hết chương 1515.
Bạn cần đăng nhập để bình luận