Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2602: Thà chết còn hơn

Chương 2602: Thà chết còn hơn

Mà vào lúc này, ở một nơi sâu trong Trọc tộc, nơi Trọc Ô trưởng lão có mặt.

Trong một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, nét mặt vô cảm nhìn vào gương trang điểm.

Trên mặt nàng không bôi phấn, mày ngài như liễu, mũi ngọc tinh xảo lung linh, môi đỏ như điểm, không bôi son mà đỏ, búi tóc như mây, lộ rõ vẻ lãnh diễm đoan trang, lộ ra cổ thiên nga tinh tế trắng ngần, đẹp đến mức khiến người ta phải ngước mắt ngắm nhìn.

Chẳng qua nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi mắt của nàng là màu vàng kim, ẩn lộ vài phần uy nghiêm.

“Không hổ là đồ nhi bản tôn nhìn trúng, ai có thể ngờ được dưới lớp ngũ quan thanh tú mà ngươi che giấu lại là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.” Trọc Ô trưởng lão chắp tay sau lưng đứng ở cách đó không xa nhìn Mộc Yên đang trang điểm, gật gù hài lòng. Đây là đồ nhi mà bà ta đã chọn, và cũng là vật chứa mà bà ta ngắm trúng.

Bất kể là thiên phú hay dung mạo đều khiến bà ta vô cùng hài lòng, so với dung mạo hiện giờ của bà ta không biết còn đẹp hơn gấp bao nhiêu lần.

Ban đầu ở Băng Hỏa địa ngục, bà ta cũng không để ý đến, Mộc Yên thế mà lại đang dịch dung, không dùng gương mặt thật trước mặt người khác.

Sau khi đưa Mộc Yên về trong tộc, bà ta mới phát hiện.

Mộc Yên nghe thấy những lời Trọc Ô trưởng lão nói, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là gương mặt vạn năm không đổi, bận rộn chải tóc của mình.

Trọc Ô trưởng lão cũng không để ý, chỉ nói tiếp:

“Mấy ngày nay ngươi cứ dựa vào công pháp mà vi sư đã truyền thụ cho ngươi tu hành trước đi đã. Chờ qua vài ngày nữa vi sư sẽ đích thân chiêu cáo thiên hạ, thông báo việc mình đã thu đồ đệ. Đến lúc đó, trong đại điển thu đồ, ngươi cũng đừng để vi sư mất mặt đấy.”

“Đến lúc đó, vi sư còn phải trông cậy vào ngươi giúp vi sư nở mày nở mặt.”

“Vả lại, ngươi đừng quên thân phận bây giờ của mình, ngươi là người trong lúc vi sư dạo chơi du hành ngẫu nhiên gặp được. Ngươi của bây giờ và ngươi của trước đây không hề liên quan gì đến nhau.”

Bà ta là Thiên Vị trưởng lão của Trọc tộc, địa vị trên cao, thực lực đủ để sánh với tồn tại Hư Đạo cảnh đã vượt qua ba lần Thiên Suy Kiếp ở Tiên Đạo văn minh.

Nên việc bà ta thu nhận đồ đệ tất nhiên phải thông cáo thiên hạ, tổ chức đại điển thu đồ. Đến lúc đó, không chỉ có người trong tộc ở các mạch của Trọc tộc tham dự.

Các đại tộc môn phái có mặt mũi còn lại ở Tiên Linh văn minh cũng sẽ đến tham dự, dâng tặng lễ mừng.

Mộc Yên choàng trên người chiếc áo lụa mỏng màu trắng như ánh trăng, lớp áo khoác bên ngoài là nhuyễn bào được thêu rất nhiều hoa văn tinh xảo. Cánh tay tinh tế như ngọc đang cầm một chiếc lược gỗ cổ xưa, soi gương đồng từ tốn chải tóc. Nàng ta không để ý đến những lời Trọc Ô đang nói, vẫn giữ dáng vẻ đoan trang lãnh diễm.

Trọc Ô ở cách đó không xa dõi theo nàng ta, hoàn toàn chẳng thấy ngoài ý muốn với phản ứng của nàng ta.

Từ sau khi cưỡng ép thu nhận Mộc Yên làm đồ đệ ở Băng Hỏa địa ngục, rồi đưa nàng ta về đây, nàng ta cứ giữ dáng vẻ ít khi phản ứng lại người khác, ai không biết còn tưởng nàng ta bị câm điếc.

Nhưng như thế này cũng tốt, ít nói kiệm lời cũng có thể giảm bớt cho Trọc Ô rất nhiều phiền phức. Trước đó Trọc Ô chưa để lộ bất kỳ tin tức nào liên quan đến Mộc Yên.

Mà việc bà ta định tổ chức đại điển thu đồ thật ra đã phong thanh trong tộc từ lâu, mấy ngày nay không ít người trong tộc đều đang bàn tán.

Nhưng không hề có bất kỳ người nào trong tộc thật sự trông thấy dáng vẻ của người đồ đệ này của bà ta.

Trước mặt người trong tộc, tất nhiên Trọc Ô không thể nào bảo rằng mình muốn nhận một người là kẻ thù giết chết hậu bối mình xem trọng làm đồ đệ được. Nên bà ta chỉ có thể thay đổi lý do thoái thác, nói rằng khi bà ta ra ngoài ngao du thì ngẫu nhiên gặp được Mộc Yên.

Người này thiên phú dị bẩm nên bà ta xem trọng, sau đó đưa nàng ta về trong tộc, vẫn luôn chăm chỉ tiềm tu, trước đây chưa từng lộ diện. Còn hung thủ đã giết chết hậu bối của bà ta đã bị bà ta tự tay đánh chết trong Băng Hỏa địa ngục từ lâu rồi.

“Từ hôm nay trở đi, thế gian không còn ngươi của trước kia nữa. Tên bây giờ của ngươi là Trọc Nhan, là tên sau khi bái sư được bản tôn đích thân ban tặng.”

Trọc Ô vung tay áo, nói xong nhưng lời này thì cũng biến mất khỏi bên trong cung điện. Bà ta không phải lo lắng Mộc Yên sẽ gây ra chuyện điên rồ gì.

Ban đầu, khi ở Băng Hỏa địa ngục, Mộc Yên hoàn toàn có thể một lòng muốn chết, không cần phải khuất nhục tham sống sợ chết như thế. Là sự tồn tại tàn khốc nhất trên thế gian này, Trọc Ô há có thể không đoán được tâm tư của Mộc Yên.

Nhưng bà ta vẫn không thèm để ý, Mộc Yên đã bị bà ta hạ phù chú trung thành, cả kiếp này không thể nào chống lại mệnh lệnh của bà ta được, kết cục của Mộc Yên đã chú định rồi.

Chỉ là một đứa oắt chưa đến Tiên Vương, loại tồn tại thế này trong mắt Trọc Ô đến cả con sâu cái kiến cũng chẳng bằng. Sau khi Trọc Ô rời khỏi tòa cung điện này, Mộc Yên vẫn luôn im lặng nhìn gương mới buông cây lược gỗ trong tay xuống, ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài cung điện.

Nàng khuất phục dưới trướng Trọc Ô, bái kẻ thù làm sư phụ, vốn chỉ là kế hoãn binh bất đắc dĩ. Trong khoảng thời gian này nàng ta luôn nghĩ đối sách, làm thế nào để thoát thân.

Nhưng cuối cùng Mộc Yên phát hiện, mặc kệ nàng có suy nghĩ đến thế nào đi nữa cũng không tìm ra được bất kỳ biện pháp hay hy vọng nào. Lần này nàng không thể như trước kia được nữa, có thể hồi sinh từ trong nghịch cảnh, biến nguy thành an.

Nàng thật sự đã tự dồn chính mình vào đường cùng, phải sống trong khuất nhục, gần như chết đi còn sướng hơn.

Hết chương 2602.
Bạn cần đăng nhập để bình luận