Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1251: Cứu thoát

Chương 1251: Cứu thoát

"Hình như ta đã biết thân phận của ngươi rồi."

Cố Trường Ca dò xét nữ tử mặc váy trắng trước mặt, trong ánh mắt có phù văn lập lòe, giống như có mảnh vụn màu vàng vô cùng vô tận, còn có đại đạo chi thế nghiền ép, làm cho hư không phát ra tiếng sấm rền ù ù.

"Ác giả ác báo, biết thì lại thế nào?"

Thiên Lộc Huyền Nữ nhìn bọn người Lâm Vũ trọng thương, tay ngọc vung lên, huy quang mịt mờ, thần sắc không thay đổi nói.

Soạt!

Ngay sau đó, trên đầu hắn có một cuốn sách màu vàng xuất hiện, tự động lật trang.

Nó phát ra âm thanh sột soạt, mặt trên xẹt qua từng đạo ánh sáng huyền diệu mà thần bí, óng ánh xán lạn, lưu chuyển đại đạo khí tức.

Đây là một món chí bảo rất thần bí, mới vừa xuất hiện trong nháy mắt đã phóng xuất ra thần hà lập lòe, bao phủ thiên địa bốn phương tám hướng, giống như hóa thành vũ trụ một phương, muốn trấn áp Cố Trường Ca.

Ở trong vũ trụ này có rất nhiều sao trời, giống như đều có thể bởi vì một ý niệm của nàng mà diễn hóa, hóa thành các loại thần thông, tiên quang lập lòe, cũng có tuyệt thế tiên âm, nghiền ép rơi xuống, uy thế không gì sánh kịp.

Hư không sụp đổ, nhật nguyệt sao trời vực ngoại đều bị ảnh hưởng, đang nhanh chóng rơi xuống nơi đây.

"Trấn Thiên Thuật? Hoá ra là Thiên Lộc Huyền Nữ, không ngờ vì giết ta mà lại kinh động đến cả ngươi."

"Chuyện đó thật làm cho tại hạ có chút vinh hạnh. Nhưng ngươi lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng có thể giết được ta? Bởi vì kẻ Thành Đạo Thái Cổ Hoàng tộc bị ngươi trấn sát ở Thiên Lộc Thành lúc trước?"

Cố Trường Ca chú ý tới thuật ấy của nàng, hắn không nhịn được nhíu mày, dường như có chút kinh ngạc nói.

Nhưng trong giọng điệu vẫn rất tùy ý, cũng không phải là rất xem trọng.

Trong lúc nói chuyện, hắn nhanh chóng di chuyển về phía chấn động trong nháy mắt, kiếm khí thô to giống như núi non vô cùng tận, xuyên qua vũ trụ, ẩn ẩn lập lòe, có sắc nhọn tuyệt thế mà huy hoàng đột nhiên chém xuống phía trước.

Từng viên sao trời ầm vang rồi sụp đổ, hóa thành tro tàn đầy trời, tiếp theo dưới dư chấn một luồng kiếm khí hóa thành bột mịn.

"Có thể giết hay không thì còn phải đấu một trận, sau đó mới có thể biết được."

Ánh mắt của Thiên Lộc Huyền Nữ rơi trên mặt hắn, lại ra tay lần nữa.

Không thể không nói, Trấn Thiên Thuật của nàng rất huyền diệu và thần dị, chính là lấy trời đất làm lực lượng, nhật nguyệt sao trời làm đường dẫn, mà đại đạo phù văn xây dựng trang sách vàng óng chính là vật dẫn.

Rầm rầm!

Trang sách vàng óng tiếp tục lật qua, âm thanh chấn động vũ trụ, khí tức màu vàng hào hùng mà nặng nề, tựa như từng cái sao trời xoay quanh ở trong, xông ra thần quang đầy trời, đủ để bao phủ tinh vực bốn phương tám hướng.

Tranh tranh!!

Nhưng Cố Trường Ca vẫn chỉ khẽ vẫy tay đánh ra từng đạo kiếm khí, thủ đoạn cũng không có dư thừa.

Kiếm khí vạch phá vực ngoại, chiếu sáng vũ trụ thâm thúy băng lãnh, không ngừng chém xuống, chém từng cái phù văn dựng lên thành tro tàn, ngay cả trang sách vàng óng cũng nhanh chóng ảm đạm.

Hai người nhanh chóng giao thủ mấy chiêu, cũng không có chân chính lộ ra thủ đoạn mạnh nhất.

Thiên Lộc Huyền Nữ đang thử thăm dò Cố Trường Ca sâu cạn như thế nào, đáng tiếc nàng chưa được như ý nguyện.

Trước khi nàng thành đạo ở vô số năm trước, đã nhìn thấy qua vô số thiên kiêu, mặc kệ là tới từ Bát Hoang Thập Vực hay Thượng Giới.

Nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua dạng thiên kiêu không thể tưởng tượng giống như hắn.

Rõ ràng tuổi mới chừng hai mươi mà đã có tu vi Chuẩn Đế cảnh nhất trọng thiên.

Thậm chí có thể giao thủ mấy chiêu với kẻ Thành Đạo lâu năm như nàng mà không rơi vào thế hạ phong.

Hơn nữa hiện tại Cố Trường Ca còn chưa có hiện ra những thủ đoạn khác, tỉ như Trảm Tiên Hồ Lô mà hắn lấy được trước đó.

Nếu là tu sĩ Chuẩn Đế cảnh nhất trọng thiên chân chính thì sớm đã bị nàng một chưởng chụp chết.

"Ngươi thật sự rất mạnh, là thiên kiêu cường đại nhất mà ta đã gặp qua, dùng độc nhất vô vị, vạn cổ chưa từng có ai để hình dung cũng không đủ."

Thiên Lộc Huyền Nữ nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười nói.

Loại dung nhan tuyệt thế mà thần thánh kia xinh đẹp vô cùng, làm cho sắc trời cũng phải thay đổi, đủ để khiến bất luận sinh linh nào trên thế gian này hoảng hốt mà run sợ.

Nhưng thần sắc của Cố Trường Ca vẫn không hề có bất kỳ biến hóa nào.

"Nếu Thiên Lộc Huyền Nữ thích đứng trên cao nhìn xuống, vậy không bằng đến dưới trướng của ta. Chờ sau khi công phá Bát Hoang Thập Vực, ta phong ngươi làm Vực Chủ, khống chế vô tận cương vực, so sánh với việc uỷ khuất ở Thiên Lộc Thành thì đâu chỉ là tự do ngàn vạn lần?"

"Nếu như không muốn, vậy thì bên người Cố mỗ vẫn còn thiếu một vị thị thiếp. Nếu Thiên Lộc Huyền Nữ theo ta giết vào Thiên Lộc Thành, sau này sau lưng Cố mỗ ắt sẽ có một chỗ của ngươi."

Hắn nhàn nhạt cười, đưa tay đánh về phía trước.

Ong một tiếng, một cây trường mâu màu vàng bay tới, sát khí ngút trời, dường như có thể xuyên qua vũ trụ, chính là chỗ mà đại đạo phù văn ngưng tụ, quấn quanh vô số quy tắc, muốn xuyên thủng trang sách vàng óng của Thiên Lộc Huyền Nữ.

Tròng mắt của Thiên Lộc Huyền Nữ cũng không gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói, "Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau, Cố Trường Ca ngươi vẫn đừng nên nghĩ nhiều."

Ngay sau đó, nàng đưa tay đánh ra từng mảnh phù văn, đế uy mênh mông cuồn cuộn, Hỗn Độn khí mịt mờ lưu chuyển.

Giống như một vùng vũ trụ mênh mông vô tận, bao phủ trời đất, hóa giải chiêu thức của hắn.

Đồng thời dư uy vẫn không giảm, tiếp tục đánh về phía hắn.

Hơn nữa, mục tiêu cũng không phải là Cố Trường Ca, mà là A Đại đang bắt lấy Lục La.

Nàng dự định bức lui A Đại, từ đó cứu thoát Lục La từ trong tay hắn.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt của nam tử kia hơi biến sắc, lấy thực lực của hắn là không dám đón đỡ một thuật ấy, cho nên không thể không tránh lui.

Nhân cơ hội này, Thiên Lộc Huyền Nữ đánh ra Hỗn Độn khí mịt mờ, hóa thành một cái ngọc thủ trắng thuần che khuất bầu trời, lao về phía hắn.

Sớm đã nhận được sự phân phó của Cố Trường Ca, A Đại đương nhiên không chút do dự thả La Lục ra, hình bóng nhanh chóng tránh lui sang một hướng khác.

Thiên Lộc Huyền Nữ nhanh chóng ra tay, ống tay áo cuốn một cái, kéo lại Lục La.

"Lục La…."

Thần sắc của đám người Lâm Vũ không nhịn được có chút kinh hỉ, không ngờ Thiên Lộc Huyền Nữ đã cứu thoát Lục La.

Bọn hắn vội vàng tiến lên.

Nhưng khi bọn hắn còn chưa kịp tới gần thì Thiên Lộc Huyền Nữ đã đánh ra huy quang mịt mờ, mở không gian trước mặt ra rồi đưa bọn hắn đi vào.

Nhất thời, nơi đây chỉ còn lại nàng và hai người bên Cố Trường Ca, đám người Lâm Vũ đã xuất hiện ở ngoài trăm vạn dặm phía xa trong nháy mắt.

Hết chương 1251.
Bạn cần đăng nhập để bình luận