Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1299: Quân cờ bí mật

Chương 1299: Quân cờ bí mật

Trận chiến lớn này rất khó nói lên lời, kinh khủng khiến lòng người phải run sợ!

Sức mạnh của một luồng khí thế Chuẩn Đế cảnh, ngoại trừ Chuẩn Đế ra, không ai có thể chịu được.

Mà vị đệ tử Chuẩn Chí Tôn mới xuất hiện kia, lại bị một mũi thương này đâm ngang, kêu ầm vang một tiếng, thân thể chấn động mạnh mẽ, bị đánh đến mức nứt cả người ra.

Sau đó, cơ thể của hắn phun ra máu tươi lả tả, đập mạnh ngã xuống, chia năm xẻ bảy, tro bụi bay lên đầy trời!

"Ô ô "

Mà lúc này, ở bên ngoài vòm trời chợt truyền đến một thanh thế mênh mông cuồn cuộn rất kinh khủng.

Thứ kia chính là một chiếc chiến thuyền cổ xưa, xung quanh có tiên khí lượn lờ, đụng nát trường không, bay đến từ phía chân trời, cùng lúc nương theo là Hỗn Độn khí, trông vô cùng hào hùng!

Chiếc thuyền này quá mức khổng lồ, dường như có thể sánh vai với tinh thần nhật nguyệt, vô số thần phù quấn xung quanh.

Tất cả mọi người đều cảm thấy như một mảnh trời đang đập xuống vậy, trời đất mênh mông cuồn cuộn, oanh minh một mảnh!

Tất cả đệ tử Cửu Đại sơn nhìn một màn này cũng rất rung động trong lòng, sau đó đã rơi thẳng vào tuyệt vọng!

Đối mặt với đại quân mênh mông cuồn cuộn trước mắt, bọn họ đã không có bao nhiêu sức để chống lại, nếu còn nhiều người đến nữa thì phải cản kiểu gì đây?

Bản thân Cửu Đại sơn đã không có bao nhiêu đệ tử, ngăn cách với thế giới bên ngoài quá lâu, những năm này đệ tử duy nhất mà họ thu nhận, cũng chỉ có Tiêu Dương.

Mùi máu tươi tràn ngập, một đào nguyên đại lục vốn cách biệt với thế giới bên ngoài, lúc này đã nổ phá thành từng mảnh nhỏ rời rạc.

Đây là một trận sát lục quá bất ngờ, rốt cục đã có người vì sợ hãi mà lựa chọn đầu hàng.

Chỉ là, đại quân kinh khủng trên vòm trời cũng không hề nhân từ, thiết kỵ như hồng lưu nghiền ép mà bay qua.

Bên trong Đệ nhị sơn, núi cao đồ sộ, cổ mộc xanh um, một mảnh sương mù mờ mịt, lóe ra rất nhiều quang hoa.

Các đệ tử cũng sẵn sàng đón quân thù ở trận địa, vẻ mặt của bọn hắn lúc này đều vô cùng nặng nề, bọn hắn đương nhiên cảm giác được ba động truyền đến từ trận chiến nổ ra phía đằng xa.

Loại khí tức kia, thực sự làm người sợ hãi mà run rẩy, thần hồn như cũng muốn quỳ bái thần phục dưới chân hắn.

Bọn hắn mới được Nhị sơn chủ dẫn về đệ nhị sơn, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, đã thấy có huyết quang ngập trời lóe đến từ biên giới đại lục, tựa như có sát lục vô biên cuốn tới từ nơi đó.

Mà lúc này, một đạo trường hồng bỗng nhiên rơi xuống, chính là Cổ Vô Địch đang mang vẻ mặt trắng bệch, hoảng sợ vô cùng mà xông tới.

"Nhị sơn chủ ở đâu? Có quân thù tập kích, nhanh dẫn ta đi gặp hắn!"

"Sư tôn ta và bọn họ đã sắp không chịu nổi nữa rồi."

Sắc mặt của hắn trắng bệch, âm thanh có chút chưa tỉnh hồn, run rẩy mà nói.

Tất cả đệ tử đệ nhị sơn vốn đang như rơi vào đại địch, lúc này vừa thấy hắn còn có hơi chấn kinh, không rõ sao Cổ Vô Địch lại tới đây làm gì, nhưng vừa nghe nói thế, bọn hắn cũng không dám thất lễ.

Dù trận tỷ thí vừa rồi có xảy ra chuyện gì thì Cổ Vô Địch cũng là Đạo Tử của Cửu Đại sơn.

Rất nhanh, bọn hắn đã đưa Cổ Vô Địch đến một tòa cung điện trong đệ nhị sơn, trong đó Nhị sơn chủ đang mang vẻ mặt nặng nề mả bàn giao thứ gì đó với Tiêu Dương.

Hai người vừa thấy Cổ Vô Địch tới, sắc mặt của bọn hắn đều không hề có ý tốt, nhất là Tiêu Dương, càng khó nén ý lạnh và hận thù.

"Ngươi đến đệ nhị sơn làm cái gì?"

Lời Tiêu Dương nói ra vô cùng lạnh lẽo, vừa nghĩ tới trận tỷ thí vừa rồi, Cổ Vô Địch dùng thủ đoạn ti tiện để thắng hắn, trong lòng lập tức biệt khuất giận dữ vô cùng, uất khí khó thư. Giờ hắn đối mặt với người này, đương nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt nào.

Chỉ là, Cổ Vô Địch lại như không nghe thấy gì, ngược lại cực kì tuyệt vọng mà nhìn về Nhị sơn chủ đằng trước, cùng lúc đó, chợt một tiếng phù phù vang lên, chỉ thấy hắn quỳ mạnh xuống, mặt mũi tràn đầy vẻ hối hận, giọng nói phát run:

"Nhị sơn chủ, ta biết sai rồi, van cầu ngài đến đó cứu sư tôn ta đi, hắn bị tên Trường Ca công tử kia lừa, bây giờ cả Cửu Sơn Tiên Ấn đều rơi vào trong tay hắn rồi."

"Lúc ấy, ta thật sự không nên nghe theo Cố Trường Ca, nghe lời hắn bảo để thắng Tiêu Dương sư đệ, ta biết sai rồi, hi vọng ngài và Tiêu Dương sư đệ tha thứ cho ta."

"Hiện giờ nếu ngài còn không ra tay, vậy sự tôn bọn hắn nhất định rất nguy hiểm, đại quân và chiến thuyền cổ kinh khủng của ngoại giới đã xuống đến Cửu Đại sơn rồi, chúng ta vốn không ngăn nổi bọn họ!"

Vẻ mặt của hắn cực kì bi thống, tất cả đều là thống khổ và hối hận.

Lời này vừa nói ra, nhanh chóng làm Tiêu Dương phát ngốc theo, không thể tin được, lấy thực lực của hắn, chỉ có thể cảm giác bên kia hình như có hơi không đúng, nhưng đến cùng xảy ra chuyện gì, hắn vẫn không thể biết được.

Tiêu Dương tuyệt đối không ngờ, ngay cả Cửu Sơn Tiên Ấn cũng đã rơi vào tay Cố Trường Ca.

Đây chẳng phải là nói, bây giờ Cửu Đại sơn đã không còn chút trạng thái phòng ngự nào rồi sao?

Chỉ có Nhị sơn chủ tựa như đã sớm biết Cổ Vô Địch muốn nói gì, than nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc nhẹ về phía ngoài, với thực lực của hắn, đương nhiên có thể tuỳ tiện cảm giác có một trận chiến kinh khủng đang nổ ra ở nơi đó, có rất nhiều sơn chủ đã vô số năm chưa từng ra tay đánh đấm, bây giờ bọn hắn lại cùng nhau giao chiến, chuyện này chỉ có thể nói rõ một điều chính là Cửu Đại Sơn đang gặp một nguy cơ lớn trước nay chưa từng có.

"Ngươi nói mấy thứ này, ta đã biết rồi, chỉ là giờ ta vẫn còn việc cần hoàn thành."

Hiện tại, Nhị sơn chủ cũng không muốn trách cứ Cổ Vô Địch.

Vẻ mặt của lộ vẻ hơi phức tạp mà nhìn về phía Tiêu Dương, nói, "Ta đi đưa tiễn ngươi trước."

Hết chương 1299.
Bạn cần đăng nhập để bình luận