Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1206: Tuyệt vọng

Chương 1206: Tuyệt vọng

Từng vị phật đạo hiển lộ pháp thân cao cả vạn trượng, tiếng tụng kinh xen lẫn nộ nhãn kim cương, Phật Đà từ bi, Bồ Tát... từng hư ảnh hiển hiện trong không gian, tụng kinh niệm Phật, muốn siêu độ vong hồn.

Đây là Phật pháp khó mà tưởng được, có nguyện vọng độ hóa chúng sinh, chính là thần thông chí cao của Phật Sơn.

Tất cả cổ tăng đều vô cùng phẫn nộ, họ cứ tưởng rằng Cố Trường Ca có mưu đồ với món thiền y kia, hóa ra đều là lầm tưởng cả. Mục đích của hắn lại là thả Hồng Y nữ ma ra? Còn thuận tay hãm hại họ.

Thù ấy sao có thể nhẫn nhịn được?

"Dù sao thì hôm nay chư vị cũng phải bỏ mạng ở đây, thần hình câu diệt thôi."

Cố Trường Ca cười nhạt, lời nói tùy tiện như bóp chết mấy con kiến nhỏ, sau đó quay về phía Thiền Hồng Y nói:

"Đều là chuẩn bị cho ngươi cả đó."

Trong mắt Thiền Hồng Y nổi lên lệ khí kinh người, đôi mắt lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm hắn.

Nhưng sát khí đáng sợ ngập trời lại hóa thành làn mây màu đỏ như máu bay về phía sau lưng.

Nhưng đối mặt với rất nhiều mệnh bản nguyên cường đại và âm thanh tụng kinh phiêu tán, nàng thật sự khó mà chịu được.

Nhất là trạng thái hiện tại cũng không được tốt, vết thương cũ tái phát, cơ thể lộ ra rất nhiều vết rạn.

"Ta sẽ giết ngươi."

Nàng lại cất tiếng nói, sát khí kinh thế, không mang bất kỳ tình cảm nào.

"Vậy ngươi cứ thử xem, ta cũng muốn biết, đã bao năm trôi qua rồi, cuối cùng ngươi có tiến bộ chút nào không?”

Cố Trường Ca hời hợt lắc đầu, vẻ mặt không chút biến hóa.

Sau một khắc, nàng kêu một tiếng, lực thôn phệ đáng sợ truyền đến, tinh vực chấn động, giữa trời đất lập tức xuất hiện một con sói màu đỏ.

Đây là nơi rất nhiều mệnh bản nguyên tụ hội, mỗi cỗ mệnh bản nguyên đều như tinh hà mênh mông, rơi xuống bên dưới.

Nàng đang nuốt những mệnh bản nguyên cường đại kia.

Khí tức toàn thân không ngừng bành trướng, lập tức phá tan thân thể, nhưng rất nhanh lại tái tạo lại, trở nên trắng nõn nhẵn mịn, sáng láng như tuyết.

Thấy một màn ấy, trên mặt Cố Trường Ca lướt qua một cảm xúc kì lạ, trong lòng nhẩm tính thời gian.

"Cái gì..."

"Hồng Y nữ ma cũng là do Cố Trường Ca thả ra sao?"

Một đám lão quái vật đang chém giết nghe được mấy vị Phật Sơn cổ tăng nhắc đến, càng thêm kinh hãi.

Đồng thời không ngừng lùi về sau tránh né, không dám giao thủ trực tiếp với A Đại.

Bọn họ không ngờ việc Hồng Y nữ ma xuất thế lại liên quan đến Cố Trường Ca.

Họ còn cho rằng đây là do phật tử Phật Sơn gây nên, xem ra đối phương bị bắt cõng nồi thay hắn.

Nghĩ đến đây, sau lưng bọn họ đều lạnh toát, chuyện này có trời tận mắt mắt chứng kiến, họ không dám tin chân tướng sự việc lại thành như thế.

Không thể không nói,

Nam tử đó thật sự che giấu quá tốt.

Chỉ sợ bộ mặt thật của hắn từ đầu đến cuối không ai có thể thấy rõ.

"Cố Trường Ca, ngươi làm vậy nhất định sẽ gặp báo ứng!" Có người không kìm được gào thét. Hơn thế nữa, khi nghe được lời giữa Cố Trường Ca và Hồng Y nữ ma rằng tất cả mọi người ở đây đều là hắn chuẩn bị cho nàng, trong lòng đều lạnh lẽo, sợ hãi tới cực điểm.

"Báo ứng ư?"

"Vậy ta có được tính là báo ứng của các ngươi không?"

Cố Trường Ca quay đầu nhìn lão quái vật đang nói chuyện, tay áo cuốn lên.

Một đạo màu vàng phá không mà tới, nháy mắt xuyên qua mi tâm kẻ nọ, mơ hồ nhìn thấy một con thần điểu màu vàng lướt qua.

Đây là Nguyên Thủy Chân Vũ có được ở Bạch Yêu giới, trước kia thậm chí có thể đỡ được Đế Khí Huyền Dương Thiên Đao.

Cho nên chỉ trong một khắc đã kết liễu lão quái vật đó, cả tính mạng lẫn thần hồn đều cùng tan biến.

Đây là Chân Vũ phẩm chất Đế Cảnh, kiên cố khó mà hủy hoại, còn đáng sợ hơn những món Đế Khí khác, cảm giác thực lực của Cố Trường Ca thậm chí còn vượt xa thân ảnh màu đen kia.

"Cố Trường Ca, ngươi cấu kết với nàng ta, tội này đáng chết!"

Bây giờ, một đám cổ tăng cùng giết tới đây, tựa như nộ nhãn kim cương.

Bọn họ Phật pháp cao thâm, khuôn mặt nén giận, mắt thấy độ hóa không nổi A Đại, bèn chuyển mục tiêu về phía Cố Trường Ca.

Họ cầm trong tay các loại Phật bảo, vô cùng cổ kính, tỏa ra hào quang vô tận, tựa như tinh thần bao phủ lấy Cố Trường Ca, "Coong!"

Nhưng nương theo một tiếng tháp âm khủng bố, vang xa bất tận, xuyên qua chân trời.

Một tòa tiểu tháp kim sắc hiện ra trên đỉnh đầu Cố Trường Ca.

Đây là Chưởng Thiên Tháp, cao cỡ chín tầng, từng nét tiên văn cổ xưa hiển hóa, từ từ rơi xuống. Trong nháy mắt có kim quang mênh mông ào ào tuôn ra không ngừng, thân tháp cổ kính mà tự nhiên, chỉ khẽ chấn động đã khiến đám cổ tăng thổ huyết văng ngược ra ngoài, không thể đánh đến trước mặt Cố Trường Ca.

"Cái gì? Chưởng Thiên Tháp rơi vào tay Cố Trường Ca rồi!"

.

Bọn họ chấn kinh, hiện tại mới nhớ ra đồ trên người Cố Trường Ca có thể nói là vô số, đến cả Chưởng Thiên thập khí cũng có nhiều món nằm trong tay hắn

Uy năng phòng ngự của Chưởng Thiên Tháp làm sao có thể dùng một từ đáng sợ mà miêu tả được. Nghe đồn rằng, Chưởng Thiên Tháp là vật từng trấp áp khí vận tiên cung.

"Dù sao cũng phải chết, việc đến nước này, chư vị cần gì phải giãy dụa vô ích?" Hắn khẽ lắc đầu, ngữ khí dường như đang tiếc hận thay họ. Một khắc sau, trong tay hắn chợt xuất hiện trường đao màu đen.

Quy tắc công phạt đế đạo hiển hiện, mênh mông cuồn cuộn, giống như tùy thời có thể hóa thành một vị đế giả cái thế.

Đao khí màu đen mênh mông quét ngang, vầng sáng lóe lên. Một phù văn to lớn nặng nề ngưng đọng, quét sạch trên trời dưới đất, mang hàm ý sâu xa của đại đạo, hóa thanh sức công phạt

Chỉ trong nháy mắt, đám người Phật Sơn không ngừng thổ huyết, từng kiện phật bảo lấy ra lần lượt tan vỡ, tất cả đều không phải đối thủ của Cố Trường Ca.

Cho dù là người thành đạo, đối mặt với một đao kia cũng phải biến sắc tránh lui.

Bây giờ người có tu vi cao nhất trong đám người Phật Sơn cũng chỉ đạt cảnh giới Chuẩn Đế Cảnh tam trọng thiên, cách thành đạo giả còn xa lắm. Trong nhất thời, nơi này mưa máu ngập trời, rất nhiều người kêu thảm, nổ tung, mang theo sự hối hận tuyệt vọng với không cam chịu, thần hình bị câu diệt.

Hết chương 1206.
Bạn cần đăng nhập để bình luận