Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2360: Thượng tiên tới Vương gia

Chương 2360: Thượng tiên tới Vương gia

“Tiểu Ngưu, ngươi không lừa ta chứ?”

Trần Nhị Nha cũng sửng sốt, cái miệng nhỏ trề ra, không thể tin được hỏi. Từ khi còn nhỏ, bọn hắn đã biết rằng thế gian này có tiên nhân tồn tại. Tiên nhân phi thiên độn địa, không việc gì là không thể làm được.

Bọn hắn đã từng sùng bái ngưỡng mộ tiên nhân, mong ước sẽ có một ngày trở nên giống vậy.

Nhưng tu tiên cần có cơ duyên và thiên phú, bọn hắn vừa không có thiên phú, vừa không có cơ duyên, đương nhiên không thể nào tu tiên, nhưng bây giờ đột nhiên, Vương Tiểu Ngưu lại nói với nàng rằng hắn có thể trở thành tiên nhân?

Điều này làm sao có thể không khiến Trần Nhị Nha kinh ngạc và ghen tị.

“Hôm đó lúc đang chăn trâu, ta đã gặp một lão đạo nhân hiền lành, hắn đến...”

Vương Tiểu Ngưu nói một cách đắc ý, thôn dân xung quanh càng thêm kinh ngạc trước lời nói của hắn. May mắn này không phải ai cũng có thể có được.

Lúc này ở trong nhà của Vương Tiểu Ngưu, một lão đạo nhân có khuôn mặt hiền từ, trên người mặc một bộ vũ y có phần tả tơi đang ngồi trên băng ghế với dáng vẻ điềm tĩnh.

“Xem ra tiểu tử này đã về rồi...”

Hắn nghe động tĩnh bên ngoài thì lộ ra nụ cười nhạt, lấy bầu rượu treo trên thắt lưng xuống, ngửa đầu uống rượu ‘ừng ực’.

Bên cạnh lão đạo nhân này còn có một nam tử trung niên đang đứng.

Chỉ là cách ăn mặc và thần thái của nam tử trung niên cực kỳ không phù hợp với sự luộm thuộm của lão đạo sĩ.

Trường bào kim sắc được làm từ tơ tằm Thần Hoả Âm Dương, đầu đội kim quan, áo choàng rộng rãi, vài chỗ còn có hoa văn rủ xuống một cách ngay ngắn.

Trong lúc hắn nhắm hờ mắt, vài sợi kim hưng lướt qua, khí tức mạnh mẽ vững vàng như núi, có vẻ không giận mà uy. Rõ ràng, nam tử trung niên này là một người tu hành có tu vi rất cao.

Cho dù đã thu lại khí tức nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.

“Văn tiên tổ, ngươi thật sự chắc chắn tiểu tử bên ngoài là hạt giống tốt sao?”

“Nhưng theo ta thấy, hắn chả có gì khác biệt, còn không bằng mấy đệ tử ở trong tông môn…” Nam tử trung niên rất coi trọng lão đạo nhân trước mặt.

Nhưng lúc này cũng lộ chút nghi ngờ, vì thế không thể không hỏi.

Tại sơn thôn hẻo lánh như thế này có thể gặp được hạt giống khiến tiên tổ hắn cũng phải tán thưởng sao?

Hắn cảm thấy có chút không thể tin được, thật ra vừa rồi hắn đã đánh giá Vương Tiểu Ngưu bằng nhiều cách khác nhau, nhưng đừng nói đến căn cốt, ngay cả cảm khí hắn cũng không làm được.

Còn về thiên phú kiếm đạo như kiếm cốt thì cũng phải có tiền đề mới có thể tu hành.

Trong mắt hắn, hài đồng tên Vương Tiểu Ngưu này chỉ là gặp may, tình cờ có được kiếm cốt mà thôi.

Ngoài cái đó ra thì không có gì đặc biệt.

Nhưng ở đại thế ngày nay, cho dù là kiếm cốt thì có làm sao, cho hắn tu hành cả ngàn cả vạn năm cũng vô dụng mà thôi. Thiên phú kiếm cốt như vậy cũng không được xem là sức mạnh gì đặc biệt.

“Chẳng lẽ ngươi không tin ánh mắt của lão phu sao?”

“Trong tương lai tiểu tử này sẽ không hề đơn giản. Đừng vì dáng vẻ hiện tại của hắn mà coi thường hắn.”

“Không nên khinh thường thiếu niên nghèo.”

Lão đạo nhân trông có vẻ nhếch nhác, nghe vậy chỉ lắc đầu cười, không giải thích gì nhiều.

Trên người hắn toả ra mùi rượu nồng nặc, lôi thôi lếch thếch. Nếu như xuất hiện ở nơi khác, không chừng còn bị người ta xem là một lão ăn mày. Nghe đến đây, nam tử trung niên cũng không nói nhiều nữa, nhưng trong lòng thì vẫn nghi ngờ.

Hắn biết rõ thân phận của lão đạo nhân trước mặt, vì vậy cũng không nghi ngờ lời nói của lão chút nào.

“Ra ngoài gặp tiểu tử đó thôi.”

Lão đạo nhân đứng dậy, phủi nhẹ bụi đất trên mông rồi cười haha bước ra ngoài. Nam tử trung niên theo sát phía sau.

Tất cả thôn dân ngoài cửa đều bị lời nói của Vương Tiểu Ngưu làm cho sửng sốt, nửa ngày cũng không nói nên lời. Thậm chí vài người còn quên mình đến đây là để hóng chuyện Trần gia.

Với sự xuất hiện của lão đạo nhân và nam tử trung niên, một số thôn dân còn đang nghi ngờ cũng không nghi ngờ nữa, vẻ mặt đồng loạt trở nên kính nể và sợ hãi.

Nói thế nào đi nữa, tiên nhân và bọn hắn không phải là nhân vật trong cùng một thế giới.

Kẻ mạnh sống thọ cùng trời đất, hủy diệt thiên hạ, cho dù là vương triều mạnh nhất cũng có thể bị hủy diệt chỉ bằng một ngón tay.

Nam tử trung niên chỉ cần đứng đó đã cho bọn hắn cảm giác áp lực và sợ hãi khôn tả. Dường như linh hồn cũng đang run rẩy, muốn quỳ rạp xuống trước mặt hắn.

Nhưng đối mặt với lão đạo nhân lôi thôi lếch thếch này, hắn lại vô cùng kính nể.

Điều này khiến thôn dân càng thêm ngưỡng mộ Vương Tiểu Ngưu, rõ ràng là lai lịch của lão đạo sĩ còn khủng khiếp hơn.

“Ta đã nhìn thấy thượng tiên.”

Vài thôn dân còn sợ hãi, không khỏi quỳ xuống bắt đầu hành lễ.

Trần Nhã, Trần Nhị Nha và những người khác cũng sợ hãi trong lòng, không dám nói thêm gì nữa. Lúc trước, các nàng hoàn toàn không biết ở Vương gia còn có tiên nhân.

“Tiểu tử, ngươi nhớ lão phu không?”

Lão đạo nhân không quan tâm đến mấy chuyện này, mỉm cười nhìn Vương Tiểu Ngưu với vẻ mặt hiền hoà. Vương Tiểu Ngưu đối mặt với hắn cũng không sợ hãi quá nhiều.

Nghe vậy, hắn vội vàng gật đầu nói:

“Nhớ chứ nhớ chứ, đây là ngọc bội mà ngươi đã đưa cho ta. Ta vẫn luôn giữ nó rất kỹ.”

Nói xong, hắn lấy ra miếng ngọc bội hình thanh kiếm tinh xảo đưa cho lão đạo nhân trước mặt.

Nhìn thấy miếng ngọc bội hình thanh kiếm này, đồng tử của nam tử trung niên lập tức co lại, trong lòng không khỏi chấn động.

Không ngờ tiên tổ còn ban tặng cả miếng ngọc bội này.

Nhưng hắn nhanh chóng chú ý đến Tiên Tổ đang nhìn vào khoảng không cách đó không xa, sau đó thu lại ánh mắt. Trong lòng nam tử trung niên khó hiểu nên cũng nhìn theo, sau đó nhanh chóng nhận ra sự khác thường.

Hết chương 2360.
Bạn cần đăng nhập để bình luận