Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 879: Phiên bản của Diệp Thiên Đế trong Già Thiên

Chương 879: Phiên bản của Diệp Thiên Đế trong Già Thiên

Bên trong địa lao, ánh sáng tối tăm, không khí ẩm ướt.

Trong không khí tràn ngập hương vị máu me và tanh tưởi, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới thi thể.

Một cảm xúc tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập trong hư không, làm cho thần hồn mọi người phải run rẩy.

Khi Cố Trường Ca và Hắc Nhan Ngọc đi vào, lúc đầu thì Giang Thần, Ngưu Điền và những người khác đều lộ ra thần sắc bất an và hoảng sợ.

Nhưng sau đó mọi người dần tỉnh táo lại, chuẩn bị xem tình thế sẽ phát triển thế nào?

Mặc dù bọn hắn đã mơ hồ đoán được người đàn ông mặc áo trắng trước mặt này có thân phận bất phàm, đáng sợ hơn nhiều so với nữ tử váy đen.

Nhưng bọn hắn vẫn vô thức cảm thấy người này không phải người xấu, dù sao thì cả người hắn lộ ra một cỗ tiên khí siêu nhiên, thoát tục xuất trần.

Người này như phát sáng, một tia một sợi thần hà, rực rỡ sáng rực giữa những sợi tóc, phong thần như ngọc, không nhiễm trần thế, không có gì hơn thế.

Rất khó để cho người ta sinh ra ác cảm vì ấn tượng đầu tiên.

Sau khi nghe Cố Trường Ca nói tới đây để hỏi thăm vài chuyện, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, không nghe hiểu hắn đang nói cái gì.

Chỉ có Giang Thần bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất an.

Nhất là khi người áo trắng này không hỏi hết tất cả mọi người mà chỉ hỏi Tiêu Nhược Âm, hắn bắt đầu cảm giác mọi việc dần không thích hợp.

Hắn không cảm thấy người đàn ông áo trắng này sẽ nảy sinh ý định gây rối với Tiêu Nhược Âm.

Dù sao thì cử chỉ và ánh mắt từ đầu đến cuối của đối phương giống như đứng từ trên mây nhìn xuống lũ sâu kiến dưới mặt đất.

Lộ ra một cỗ tùy ý, không thèm để ý.

Mặc dù, Tiêu Nhược Âm xinh đẹp, nhưng dung nhan của nữ tử váy đen cũng không thua kém gì.

Hơn nữa dựa theo lời nói và thần sắc trước đó của Tiêu Nhược Âm, Giang Thần cảm thấy nàng vô cùng không thích hợp.

Giống như nàng đã biết việc xuyên qua này rất sớm, cho nên mới có thể tiếp nhận nhanh như vậy.

Nhưng hiện tại nhìn thấy thần sắc hơi trắng bệch của Tiêu Nhược Âm, trong lòng Giang Thần lập tức lộp bộp một tiếng, hắn có dự cảm không tốt.

Tiêu Nhược Âm dường như nghe hiểu đối phương nói cái gì.

Mà người đàn ông áo trắng kia dường như vừa tiến vào đã lập tức nhận ra điều này.

Đây là suy nghĩ theo bản năng của Giang Thần.

Quả nhiên, khi nghe Tiêu Nhược Âm phát ra những âm tiết quái dị kia, trong lòng Giang Thần kinh ngạc, đồng thời cũng rõ ràng.

Có vẻ Tiêu Nhược Âm đã biết về thế giới kỳ quái này, hơn nữa nàng chưa từng tiết lộ với hắn mảy may.

Điều này khiến cho trong lòng Giang Thần tự dưng sinh ra nỗi buồn cay đắng.

"Tiêu giáo hoa có thể nghe hiểu đối phương?"

( giáo hoa = hoa khôi của trường )

"Trước đó nàng chưa hề nói với chúng ta chuyện này, rốt cuộc thì nàng còn ẩn giấu điều gì nữa? Rõ ràng là nàng mời chúng ta đến đây khảo cổ, thế mà lại giấu diếm chúng ta nhiều chuyện như vậy..."

Ngoại trừ Giang Thần, lúc này những người còn lại cũng nhao nhao khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Nhược Âm, hai mắt trừng to, khó mà tin được.

Nếu bảo nàng học được ngôn ngữ kia chỉ trong mấy ngày thì bọn hắn có bị đánh chết cũng sẽ không tin.

Làm gì có ai có thiên phú ngôn ngữ mạnh tới mức này, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể học xong một môn ngôn ngữ phức tạp?

Như vậy thì chỉ một khả năng, Tiêu giáo hoa đã hiểu được ngôn ngữ của thế giới này từ trước.

Điều này khiến bọn hắn khiếp sợ không gì sánh nổi, thần sắc cũng trở nên rất phức tạp xen lẫn phẫn hận, bọn hắn bỗng nhiên cảm thấy nữ thần lạnh lùng chỉ có thể nhìn từ xa nay lại càng thêm xa lạ.

Phải biết rằng bọn hắn còn có không ít đồng bạn mất mạng ở đây, vì sao trước đó Tiêu Nhược Âm không nói rõ với mọi người?

"A Thần, ngươi..."

Ngưu Điền thấp giọng nói một câu, thần sắc lo âu nhìn về phía Giang Thần, hắn biết quan hệ giữa Giang Thần và Tiêu giáo hoa.

"Ta không sao."

Giang Thần phất phất tay, mặc dù khó nén sự kinh ngạc trên mặt, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, có điều sự bất an trong lòng lại càng ngày càng đậm.

Hắn nhìn về phía Tiêu Nhược Âm, muốn hỏi nàng và người đàn ông áo trắng kia đang nói cái gì.

Nhưng Tiêu Nhược Âm dường như không chú ý tới hắn, nàng vẫn cúi đầu, đôi tay ngọc nắm chặt vào nhau.

Biểu lộ của người áo trắng vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như ở trong mắt hắn, hết thảy thế gian này cũng chẳng khác gì mây khói bụi bặm.

Giang Thần không hiểu Tiêu Nhược Âm đang nói gì với Cố Trường Ca, nhưng mà biểu cảm của Tiêu Nhược Âm rõ ràng lộ ra sự sợ hãi và bất an.

Đột nhiên đi vào một thế giới thần bí, kỳ quái, đừng nói một nữ tử như Tiêu Nhược Âm, ngay cả nam tử như hắn cũng có chút lo lắng và hoảng sợ.

Chẳng qua là hắn không có biểu lộ ở trên mặt mà thôi, loại cảm giác bất lực này khiến cho người ta không khỏi nắm chặt hai tay lại.

"Nghe hiểu lời của ta là tốt rồi."

Trong lúc đám người Giang Thần lo lắng, suy nghĩ lung tung thì Cố Trường Ca lại lên tiếng lần nữa. Thấy Tiêu Nhược Âm thừa nhận, hắn không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn qua rất lễ độ, nho nhã.

Nụ cười này hoàn toàn thay đổi dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi, thậm chí cho người ta một loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Có lẽ là nhận ra sự biến hoá của Cố Trường Ca, Tiêu Nhược Âm hơi bình tĩnh trở lại, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng trong lòng vẫn còn cảnh giác và lo lắng.

Nàng không biết tại sao lại bị Cố Trường Ca nhận ra việc có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bọn hắn.

Trong tính toán ban đầu của Tiêu Nhược Âm, đầu tiên nàng sẽ tìm kiếm một vài tin tức về thế giới này, sau đó lại nghĩ cách rời khỏi đây.

Vừa rồi việc nàng muốn cho Giang Thần biết chính là chuyện này, nhưng vì sự xuất hiện của Cố Trường Ca cho nên lời nói của nàng bị cắt ngang.

Cố Trường Ca khiến nàng cảm thấy sợ hãi khó tả.

Rõ ràng người đàn ông này siêu phàm thoát tục như tiên nhân, nhưng vì sao trái tim của nàng lại đập nhanh đến vậy?

Hết chương 879.
Bạn cần đăng nhập để bình luận