Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1768: Cho dù biết thì có lợi ích gì? Cám dỗ của Ma Công

Chương 1768: Cho dù biết thì có lợi ích gì? Cám dỗ của Ma Công

“Người thừa kế Ma Công là ai? Ngay cả ngươi cũng cho rằng ta là giả sao?”

Tô Thanh Ca lạnh lùng mở miệng, nghĩ tới trong khoảng thời gian này, bản thân nàng vẫn luôn bị Cố Trường Ca lừa gạt, bị hắn chưởng khống trong lòng bàn tay mà không biết. Trong con ngươi không khỏi hiện lên mấy phần lệ khí và hận ý.

Nàng biết rõ chính mình sẽ hận Cố Trường Ca hoặc nhiều hoặc ít, bởi vì chịu ảnh hưởng của Thiền Hồng Y.

Nếu Thiền Hồng Y không nói, e rằng cho tới bây giờ nàng vẫn bị Cố Trường Ca làm cho hồ đồ, vẫn cho rằng mình mới thật sự là người thừa kế Ma Công.

Còn hắn là người đứng đầu chính đạo, là nhân vật thủ lĩnh ở thượng giới hiện giờ, như mặt trời ban trưa tiên huy rực rỡ, quang hoa che đậy vạn cổ.

Trước đây yêu thích sâu bao nhiêu, bây giờ sau khi biết rõ chân tướng có thể nói là oán hận sâu bấy nhiêu.

Sau khi rời khỏi Ma Sơn, nàng đã từng nghĩ sẽ đi tìm Cố Trường Ca, chất vấn hắn về tất cả mọi thứ.

Nhưng mà Tô Thanh Ca lại sợ nhìn thấy dáng vẻ sau khi kéo lớp ngụy trang ôn hòa trên mặt xuống của Cố Trường Ca, thay vào đó là cặp mắt lạnh lùng vô tình.

Ban đầu, hắn dẫn nàng từ hạ giới đến đây, để nàng từng bước hiểu rõ thế giới này.

Thậm chí không chút khách khí mà nói, nếu không có Cố Trường Ca thì sẽ không có nàng của bây giờ.

Một tay Cố Trường Ca đã tạo nên nàng của hiện tại.

Người đã từng cho nàng hy vọng và ấm áp, sau khi tháo lớp mặt nạ đạo đức giả thì chỉ còn lưu lại vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn vô tận.

“A, xem ra cho tới bây giờ ngươi mới biết chính mình là kẻ giả mạo người thừa kế Ma Công? Nói như vậy là ngươi luôn cõng nồi thay cho bản tôn sao?”

Dường như Lam Dật Phi cảm thấy chuyện này cực kỳ buồn cười, trong mắt là vẻ đùa cợt không che giấu chút nào…

Ánh mắt Tô Thanh Ca phát lạnh: “Nói nhiều vô ích, hôm nay tất phải lấy bản nguyên của ngươi.”

Khi thấy Tô Thanh Ca đang ẩn nấp trong bóng tối muốn tiếp tục động thủ, thần sắc của Lam Dật Phi cũng lạnh đi, hắn nói: “Không biết tốt xấu, ngươi thật sự cho rằng chút thực lực ấy có thể so với người thừa kế Ma Công thật sự sao? Muốn giết ta chỉ bằng một mình ngươi?”

Bị lời nói của hắn chọc trúng chỗ đau, khuôn mặt Tô Thanh Ca càng lúc càng lạnh lùng, bàn tay trắng nõn siết chặt, lệ khí đáng sợ lượn lờ.

Nàng biết rõ sau khi mình dung hợp với một cái hồn khác, tâm cảnh đã không còn đạm nhiên, bình thản như trước.

Ngày thường có rất nhiều chuyện sẽ dẫn phát một cỗ sát lục hung lệ chi khí khó có thể tưởng tượng được trong nội tâm của nàng.

“Xem ra ngươi cũng chỉ là một quân cờ đáng thương, cũng không biết người thừa kế Ma Công thật sự là ai.”

Lam Dật Phi lắc đầu, sau đó cười lạnh một tiếng rồi nói.

Tô Thanh Ca bỗng nhiên trầm mặc, đối với việc này khó mà phản bác được. Mặc dù hiện giờ nàng biết thì cũng đã muộn thế nhưng những gì mà Lam Dật Phi nói lại là sự thật.

Trong mắt Cố Trường Ca, có lẽ nàng chính là một quân cờ.

“Ta biết hắn là ai.”

Thần tình của Tô Thanh Ca khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, nàng vẫn đứng ở trong tối lên tiếng.

“Ngươi biết?”

Khuôn mặt Lam Dật Phi lộ vẻ sững sờ, sau đó dường như có chút không thể tin được, thấp giọng hỏi: “Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?”

Không chỉ hắn mà có lẽ thượng giới bây giờ cũng không có ai là không muốn biết thân phận của người thừa kế Ma Công thật sự.

Trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm xúc kích động khó có thể che giấu, ắt hẳn sau khi biết thủ đoạn của Tô Thanh Ca, hắn càng nhận thức rõ hơn về thực lực của mình.

“Vô danh suốt hai mươi năm, chỉ một lần xuất thế thiên hạ đều biết.”

“Nếu như thân phận của người thừa kế Ma Công thật sự bị ta vạch trần, vậy thì mấy năm điệu thấp ẩn nhẫn của ta cũng không cần thiết nữa.”

Mắt Lam Dật Phi lộ tinh mang, trong lòng có chút sục sôi, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện.

“Đương nhiên ta biết, đối với ta mà nói hắn là cừu nhân.”

Tô Thanh Ca thản nhiên nói, đưa ra yêu cầu của mình: “Ta biết ngươi cũng muốn biết hắn là ai, thế nên hai ta hãy làm một giao dịch. Ta sẽ nói cho ngươi biết mọi thứ, còn ngươi sẽ dùng thân phận Đạo tử của Đạo Tiên Minh thay ta thu thập thể chất bản nguyên.”

Lam Dật Phi nghe vậy cười lạnh, lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi đúng là có chỗ dựa nên không sợ hãi. Nếu ta muốn biết những chuyện này, sau khi giết ngươi thì soát hồn không được sao? Còn cần thực hiện giao dịch với ngươi?”

Hắn cũng không ngốc, một khi việc thu thập bản nguyên bị lộ, đến lúc đó Đạo Tiên Minh cũng không thể bảo vệ hắn.

“Ta dám hiện thân ở nơi này thì đương nhiên sẽ không lo lắng việc ngươi có thể giết ta.”

“Nếu không đồng ý vậy ta lại thêm một điều kiện, ta sẽ nói cho ngươi những hiểu biết của ta về Thôn Tiên Ma Công.”

Dường như Tô Thanh Ca không hề ngoài ý muốn đối với phản ứng của Lam Dật Phi, khóe môi nàng hiện lên nụ cười lạnh, tiếp tục nói với vẻ lãnh đạm.

Vì sao nàng không thể học theo Cố Trường Ca, dùng người khác làm quân cờ cơ chứ?

Nghe thấy thế, cho dù là với tâm cảnh hiện giờ, Lam Dật Phi cũng có chút trầm mặc. Hắn cau mày có vẻ hơi giãy dụa.

Tuy nói các phương thế lực đạo thống căm thù người thừa kế Ma Công đến tận xương tủy, chỉ hận không thể tiêu diệt hắn hoàn toàn.

Thế nhưng nếu người thừa kế Ma Công rơi vào tay mình, có người nào thật sự không động tâm đây?

Tô Thanh Ca nhìn thần sắc của hắn, không ngoài ý muốn cũng không mở miệng.

Trong sân đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, trầm mặc như thế khoảng một nén hương, thần sắc Lam Dật Phi mới khôi phục bình thường.

“Có thể, ta đáp ứng ngươi.”

Hắn đồng ý, sâu trong mắt có thứ gì đó trông như dã hỏa đang thiêu đốt, tuy nhiên rất nhanh đã lắng lại, đạm nhiên mà tự tin.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng Tô Thanh Ca cười thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, thế nhưng trên mặt cũng không có biến hoá.

Cho dù Lam Dật Phi biết Cố Trường Ca mới thật sự là người thừa kế Ma Công thì có ích lợi gì chứ?

Hắn dám đến chất vấn hay là truy cứu dò xét sao?

Kết cục sau cùng còn không phải là tu hành Ma Công, thu hút sự chú ý của Cố Trường Ca, sau đó trở thành người cõng nồi mới sao…

Hết chương 1768.
Bạn cần đăng nhập để bình luận