Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1850: Cổ tổ nổi giận

Chương 1850: Cổ tổ nổi giận

Mấy ngày sau, ở đây lại bị hai màu đen trắng cuồn cuộn bao phủ.

Cố Trường Ca vẫn trầm tĩnh, dường như hắn đang trầm luân vào một loại nhập định nào đó.

Hắn lại làm theo phương pháp đắp nặn lúc đầu, lại ngưng luyện Sinh thạch và Tử thạch để tạo dựng một Luân Hồi đài mới.

Phía trên Luân Hồi đài bể nát là do hắn động tay động chân.

Hắn chỉ muốn thăm dò thái độ của sáu lão quái vật kia, không ngờ bọn hắn lại có thể nhịn.

Từ đó Cố Trường Ca có thể đoán được Luân Hồi đài vô cùng quan trọng đối với bọn hắn.

“Cái này chỉ là tọa độ, cũng không khai thông được với bên trong Cửu U Luân Hồi.”

“Chẳng lẽ bọn hắn muốn dẫn ai đến?”

Cố Trường Ca lại thấy hơi kinh ngạc.

Bầu trời còn âm u hơn cả hắn bây giờ.

“Đã vậy ta cũng không phải khách khí nữa.”

Sau khi làm rõ những thứ này, hắn liếc qua chỗ sâu nhất trong tộc thổ rồi cười nhạt.

Bùm!

Rất nhanh.

Chung quanh quảng trường, từng làn từng làn Luân Hồi chi ý đan xen vào nhau.

Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông luân chuyển, hồng trần cuồn cuộn, nhân sinh muôn hình vạn trạng đang lần lượt hiện lên.

So với lần đầu chế tạo Luân Hồi đài thì khí tức lần này càng mãnh liệt hơn.

Nhiều sinh linh xung quanh đều cảm thấy muốn được hoà vào luân hồi.

Sau đó, toàn bộ Tuyệt Âm Thiên đều bị ảnh hưởng bởi khí tức này.

Ánh sáng u ám chiếu lên không trung khiến cho bầu trời vốn đang ảm đạm bỗng trở nên trong suốt.

Đến ngay cả chỗ sâu thổ tộc bị sương mù bao phủ cũng bị khí tức này tác động.

Tất cả mọi người đều thấy rõ nơi đó có sáu thân ảnh mơ hồ đứng sừng sững, Lục Đạo vô cùng khủng bố.

Dường như bọn hắn đã tồn tại từ thuở mới khai thiên tích địa tới nay, lộ ra khí tức vĩ đại đủ để đè bẹp tất cả quy tắc.

Là sáu vị thái cổ tổ, quả nhiên mọi Tuyệt Âm sinh linh nhìn thấy cảnh này đều thi nhau quỳ xuống bái lạy.

Lục đại cổ tổ cũng không ngờ Cố Trường Ca lại mượn Luân Hồi đài chiếu ra thân ảnh của bọn hắn.

Đến giờ khắc này, bọn hắn cũng không thể che giấu thêm gì nữa rồi.

Bọn hắn chỉ có thể đứng sừng sững ở đó, ánh mắt lạnh lùng, toát ra khí tức uy áp khiến người ta ngạt thở.

Bọn hắn là Tuyệt Âm Thiên khởi nguyên cổ tổ, nhờ bọn hắn nên mới sinh ra Tuyệt Mạch sinh linh, tạo nên hết thảy những cái này.

Không nghi ngờ gì nữa, bọn hắn đều là tồn tại sự tồn tại chí cao vô thượng trong suy nghĩ của Tuyệt Mạch sinh linh.

Lúc này, Luân Hồi khí tức chiếu rọi xuống, hư không và vạn vật yên tĩnh xung quanh đều trở nên mơ hồ, dường như không chịu nổi khí tức mà bọn hắn khôi phục lại, sắp nổ tung đỏ sụp.

“Hậu bối họ Cố, có phải ngươi cố ý để chúng ta lộ diện?”

Một vị cổ tổ đi ra từ trong tộc thổ.

Toàn thân hắn được bao phủ bởi sương mù màu xám, hắn nhìn Cố Trường Ca, ngữ khí lạnh lùng vô tình mà hùng vĩ giống như tiếng chuông thật lớn bao phủ, rung chuyển Thiên Bảo.

Trước giờ bọn hắn không hề có ý định xuất đầu lộ diện.

Kể cả đêm hôm đó, lúc Cố Trường Ca đi vào chỗ sâu nhất trong tộc thổ để nhìn trộm và bị bọn hắn phát hiện nhưng bọn hắn cũng không truy đuổi hắn.

Nhưng hiện tại trước mặt biết bao Tuyệt Âm sinh linh, bọn hắn lại bị Cố Trường Ca vạch trần, không tránh khỏi cảm giác nhục nhã.

Lúc này mà bọn họ vẫn không bài tỏ thái độ, e là sẽ bị Cố Trường Ca khinh thường.

Trước mặt Tuyệt Âm sinh linh, bọn hắn cũng sẽ không chút thể diện nào nữa.

Ầm!

Nhất thời sức mạnh kinh khủng giống như thiên hà vỡ đê mà trút xuống.

Vạn vật xung quanh đều nổ tung, hư không bị huỷ diệt, tất cả ánh sáng và năng lượng đều tan biến.

“Không xong rồi!”

“Cổ tổ nổi giận rồi…”

Tất cả Tuyệt Mạch sinh linh đều sợ hãi run rẩy mà quỳ phục xuống đất.

Một luồng khí tức có thiên uy khủng khiếp bao trùm đỉnh đầu của tất cả mọi người.

“Tất cả cổ tổ đều giận thật rồi, tình hình này khó mà thu xếp cho ổn thoả đây.”

Sắc mặt bọn người Già Nam cũng biến đổi, da đầu giật giật, có cảm giác trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, rất khó thở.

Từ xưa đến nay, ở chỗ sâu trong Tuyệt Âm Vân đều yên lặng.

Hiếm có việc cổ tổ xuất thế chứ đừng nói là nổi giận.

Điều này đối với toàn bộ Tuyệt Âm Thiên sinh linh mà nói là một chuyện ngàn năm có một.

“Nhanh như vậy đã không chịu đựng được nữa sao?”

Có điều lúc này đối mặt với sự tức giận của một vị Tuyệt Âm Thiên cổ tổ, Cố Trường Ca vẫn rất ung dung bình tĩnh, sau đó hắn rút tay ra khỏi trùy hình của Luân Hồi đài, hình như cũng không phải ngẫu nhiên mà làm thế.

Chuyện cho tới giờ thật sự là Cố Trường Ca do cố ý chiếu rọi bọn hắn, hơn nữa còn để cho tất cả Tuyệt Mạch sinh linh thấy mặt bọn hắn

Chẳng phải Lục đại cổ tổ thích nhìn từ dưới mặt đất lên sao?

Vậy Cố Trường Ca lại để bọn hắn được như ý hết lần này tới lần khác.

Hơn nữa hắn còn muốn bọn hắn biết quyền chủ động và khống chế đã thuộc về hắn.

Lúc mới tới Tuyệt Âm Thiên, hắn không hiểu rõ nội tình ở đây cũng như ý đồ của sáu lão quái vật này cho nên mới không đánh rắn động cỏ.

Bây giờ hắn đã biết Luân Hồi đài có ý nghĩa như thế nào với Tuyệt Âm Thiên và cả thực lực của sáu lão quái vật này.

Thế nên Cố Trường Ca chẳng cần kiêng kị thêm gì nữa.

“Được, chỉ cần ngươi chế tạo thành công Luân Hồi đài, chúng ta lấy đại đạo tuyên thệ sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

Lúc này, một người trong Ngũ đại cổ tổ hình như nhìn thấu ý đồ của Cố Trường Ca, không chút biểu cảm nào khi nghe nói như thế, vị đã bước ra khỏi chỗ sâu nhất tộc thổ cũng dừng bước lại.

Trước khi chế tạo thành công Luân Hồi đài, bọn hắn cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn với Cố Trường Ca.

Hành động vừa rồi chỉ là để hăm doạ Cố Trường Ca, để không bị mắc lừa tâm tư và thủ đoạn của hắn.

Nếu như bọn họ thật sự muốn động thủ thì chắc chắn không có chuyện chỉ có một vị cổ tổ bước ra khỏi chỗ sâu nhất trong tộc thổ.

Bốn vị cổ tổ còn lại vẫn lạnh lùng sừng sững như Ma Sơn, không nói câu nào khiến người ta bị áp lực khủng khiếp, hơi thở có chút không thông.

Hết chương 1850.
Bạn cần đăng nhập để bình luận