Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1243: Ta không thấy gì cả

Chương 1243: Ta không thấy gì cả

"Cố Trường Ca, ngươi vậy mà…. vậy mà ẩn tàng sâu như vậy…. A….."

Trong địa lao u ám mà thâm sâu, một trận kêu thảm hoảng sợ mà phẫn nộ vang lên.

Cố Trường Ca hơi lim dim mắt, thần sắc trên mặt bình thản không gợn sóng, bàn tay chụp qua mi tâm một vị Chí Tôn Phật Sơn.

Một luồng khí đen chậm chạp mà có quy tắc thẩm thấu qua, giống như từng đoá đại đạo chi hoa, cắm rễ và nở rộ ở trong đó.

Nó rất nhanh xuyên thấu qua da của hắn, huyết nhục, phế phủ, xương cốt, thăm dò vào bản nguyên.

Từng đợt thần quang hừng hực chói mắt bộc phát ra, giống như ngọn lửa lóe lên lần cuối, sau đó dần dần quy về tĩnh mịch.

"Cuối cùng thì thương tổn cũng đã ổn rồi."

Cố Trường Ca chậm rãi mở mắt ra, pháp lực chấn động.

Thi thể nhăn nheo trước mắt ầm một tiếng nổ tung hóa thành bột mịn đầy trời, tan thành mây khói.

Hắn quay đầu nhìn về phía nơi giam giữ khác, Lục La lộ ra thần sắc sợ hãi, không nhịn được run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, khẽ a một tiếng.

"Thì ra ngươi đã tỉnh."

Sắc mặt của Lục La trắng bệch, không khỏi run bần bật, không ngờ nàng vừa mới tỉnh lại đã nhìn thấy một màn như thế.

Chuyện đó thật sự làm nàng sợ hãi, cảm nhận được sự bất an thật sâu.

Cái ngày mà nàng bị giam giữ ở địa lao này, bởi vì sức cùng lực kiệt nên nàng đã hôn mê.

Cho nên đến cùng trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, nàng căn bản không biết.

Nhưng mới vừa rồi, một vị tồn tại Chí Tôn cảnh đã bị Cố Trường Ca sát hại ở ngay trước mặt nàng.

Một thân bản nguyên bị nuốt chửng, cả người hóa thành bột mịn tan thành mây khói.

Điều ấy làm nàng không nhịn được nghĩ tới một lời đồn cổ xưa kinh khủng.

"Ta…."

"Ta không thấy cái gì cả."

Sắc mặt của nàng trắng bệch, giọng nói hơi run, không dám nhìn thẳng vào Cố Trường Ca.

Hắn khẽ cười nói, "Thấy được cũng không sao."

"Tính theo thời gian, người trong lòng của ngươi chắc sắp tới cứu ngươi rồi."

Lục La chấn động, không ngờ bản thân lại hôn mê lâu như vậy.

Nhưng Lâm Vũ thật sự sẽ nhấc lên thiên đại phong hiểm, tới nơi đầm rồng hang hổ này cứu nàng sao?

Cho dù hắn nguyện ý, chỉ sợ tộc nhân sau lưng hắn cũng sẽ không đồng ý.

Hơn nữa hắn làm sao có thể mang nàng rời khỏi đây, trừ phi Cố Trường Ca nguyện ý thả nàng.

Nhưng hắn làm sao đồng ý chuyện như vậy?

Trong mắt của Lục La hiện lên sự tuyệt vọng.

"Ta nghe nói bên trong Thiên Lộc thành ở Bát Hoang Thập Vực có tồn tại pháp trận hạch tâm của các đời thành chủ Thiên Lộc thành, đó chính là tấm bình phong lớn nhất của kết giới Thiên Lộc thành."

"Chỉ cần hắn nguyện ý thay ta mở ra pháp trận hạch tâm, như vậy ta có thể thả ngươi một mạng, cũng có thể thả hắn một mạng."

"Thậm chí gia tộc sau lưng các ngươi còn có thể được tiếp đón tới Thượng Giới, trở thành thế lực phụ thuộc của Trường Sinh Cố gia ta, được tộc ta che chở."

"So với việc cùng hắn lưu lại Bát Hoang Thập Vực, sớm muộn gì cũng sẽ bị công phá diệt tộc, sao lại không thần phục tộc ta, hưởng thụ vạn cổ bất hủ?"

Nam tử đó không nhanh không chậm đi về phía Lục La, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại làm cho cả người nàng càng thêm run rẩy.

Khuôn mặt của nàng trắng bệch, cực kỳ sợ hãi, trong đầu phát ra những tiếng ong ong.

Những lời kia trong ngày thường nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Pháp trận hạch tâm bên trong Thiên Lộc thành chính là tấm bình phong thủ hộ Thiên Lộc thành, thậm chí là Bát Hoang Thập Vực.

Thứ đấy sao có thể mở ra?

Hành vi như thế không khác gì là phản bội Bát Hoang Thập Vực, sẽ làm cho Bát Hoang Thập Vực luân hãm, bị Thượng Giới công phá, sinh linh đồ thán.

Chỉ cần nàng dám làm như thế, tuyệt đối sẽ trở thành tội nhân chết trăm lần không hết tội.

Cho dù đến lúc đó tộc đàn sau lưng nàng được đưa đến Thượng Giới thì việc ấy cũng sẽ trở thành sự sỉ nhục mãi mãi không thể xóa nhòa.

Huống chi, lấy thân phận của nàng, cũng không có khả năng tiếp xúc đến trận pháp hạch tâm.

"Ngươi….. ngươi giết ta đi….."

"Ta sẽ không phản bội Bát Hoang Thập Vực, sẽ không phản bội thế giới của chúng ta….."

Lục La cắn răng, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nàng sẽ không thỏa hiệp.

"Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, đây là cơ hội cuối cùng ta đưa cho ngươi."

"Nếu như ngươi không muốn để Lâm Vũ chịu chết, ta khuyên ngươi vẫn nên cân nhắc thật kỹ."

Cố Trường Ca cũng chẳng thấy bất ngờ khi nàng sẽ nói như vậy.

Hắn chỉ khẽ cười, sau đó quay người rời đi địa lao.

Sau khi cánh cửa Huyền Thiết Lao đóng ầm lại, nơi đây lại khôi phục lại vẻ u ám thâm sâu, băng lãnh ẩm ướt.

Nàng không khỏi rùng mình một cái, trong đầu còn quanh quẩn lời nói vừa rồi của Cố Trường Ca, trên khuôn mặt lập tức tràn đầy tuyệt vọng.

Sau khi rời đi địa lao, hắn đi về phía chủ điện, dự định thương nghị về chuyện tấn công Bát Hoang Thập Vực.

Hắn cũng không tính lấy Độ Ma Bình khống chế Lục La.

Bởi vì nàng không sợ sống chết, dù khống chế tính mạng của nàng thì nàng cũng không nhất định sẽ làm việc mà hắn phân phó.

Mà sự tồn tại của Lâm Vũ vừa lúc rất thích hợp, có thể khiến Lục La bị hắn khống chế.

Một thời gian sau thì nàng sẽ nghĩ thông suốt, chuyện kia không có chỗ nào để từ chối.

Bên trong chủ điện đều là cao tầng Trường Sinh Cố gia đi tới Giới Bi Hải, bọn hắn ở trong tộc có đại quyền, thực lực bản thân cũng không thể khinh thường.

"Trường Ca ngươi tới thật đúng lúc, đoạn thời gian trước sau khi đánh lén thất bại, Bát Hoang Thập Vực đại quân đã trắng trợn rút lui."

"Bây giờ, phụ cận Giới Bi Hải đã không còn thấy sinh linh của Bát Hoang Thập Vực."

"Ngươi nói chúng ta nên lựa chọn tiếp tục đóng quân, chờ đại quân đi xuống hay thừa thắng xông lên, một đường đánh tới?"

Thấy Cố Trường Ca đến, ánh mắt của mấy vị cao tầng sáng lên, không nhịn được cùng nhau lên tiếng dò hỏi.

Hiện tại, uy thế của Cố Trường Ca ở Thượng Giới đã tới tình trạng có thể ngang hàng với rất nhiều giáo chủ bất hủ đại giáo.

Cho nên hiện giờ bọn hắn đều mơ hồ ẩn ẩn lấy hắn dẫn đầu.

Lúc này, đương nhiên là muốn nghe ý kiến của hắn.

Hết chương 1243.
Bạn cần đăng nhập để bình luận