Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1491: Trưởng công chúa của Đại Du tiên triều

Chương 1491: Trưởng công chúa của Đại Du tiên triều

Trong nháy mắt, thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, Thần Thạch đại hội hấp dẫn vô vàn thế lực đạo thống của thượng giới được cử hành đúng hạn.

Toàn bộ Côn Ô thành hết sức náo nhiệt, tiếng người ồn ào, từng đạo thần hồng, phi thuyền từ tám hướng trong thiên địa bay lướt qua hướng đến nơi này.

Mỗi một thế lực đạo thống ở đây đều có phường thị của riêng mình, trong đó đặc biệt trưng bày kỳ thạch trân quý mà bọn hắn lấy được trong những năm gần đây, thậm chí còn có đủ loại thần thạch.

Phường thị đầy ắp người, trên lầu các của những tòa cung điện người qua kẻ lại cũng chật như nêm cối.

Không chỉ có sinh linh và tu sĩ của các tộc tham dự mà còn có những thế hệ đi trước rời rạc của các vực còn lại. Bọn hắn cũng sẽ lựa chọn kỳ thạch trong đại hội.

Nếu cắt ra được thần vật nào đó, mọi người còn có thể đấu giá tại nơi này. Những người tham dự có bối phận hoặc thậm chí là thân phận địa vị đều là hàng đầu thượng giới.

Ngay cả giáo chủ của các đại giáo kia, gia chủ Trường Sinh Cố gia, đứng trước mặt những nhân vật này cũng gần như là đồng lứa.

Trường Sinh Cố gia, Trường Sinh Vương gia, Thiên Hoàng Sơn, Nhân Tổ Điện, Tiên Cổ Diệp tộc, ẩn thế An tộc, Luân Hồi Hồ, Nguyên Thuỷ Điện… gần như tất cả các thế lực thượng giới đều tham dự.

Trên đường phố lúc này, một chiếc long liễn đáp xuống. Trong đó có một vị nữ tử khuôn mặt hoa lệ tuyệt mỹ dáng người cao gầy mặc phượng bào lộ ra mấy phần ung dung bước ra trước tiên. Có không ít sinh linh tu sĩ đi theo ở phía sau, có cả nam lẫn nữ, thực lực vô cùng cường đại.

“Vị kia chính là Trưởng công chúa của Đại Du tiên triều sao? Quả nhiên thiên tư quốc sắc nhân gian khó tìm.”

“Không nghĩ tới Đại Du tiên triều vẫn luôn điệu thấp lúc này cũng điều động người tới đây. Nghe nói Trưởng công chúa của Đại Du tiên triều có một vị bào đệ, mới hơn mười ba tuổi mà đã có thực lực đè áp những hài tử đồng trang lứa ở Đại Du, có danh xưng là Tiểu Hoàng chủ.”

Thấy cảnh này, nơi đây lập tức nhấc lên gợn sóng không nhỏ.

Rất nhiều tu sĩ đều đang nghị luận. Thời điểm nhắc tới Đại Du tiên triều, vô số người lộ vẻ kính sợ.

Sau lưng Trưởng công chúa của Đại Du tiên triều có một thiếu niên đặc biệt khiến người chú ý. Hắn rực rỡ như mặt trời vừa mọc, trên thân có thần quang kim sắc lưu động tựa như một tôn thiếu niên Hoàng chủ, long hành hổ bộ lộ ra vẻ kiệt ngạo khó thuần.

Nhìn từ khí huyết, trông thiếu niên tựa như một tiểu Chân Long, chèn ép các tu sĩ xung quanh đến mức biến sắc.

Đại Du chính là hoàng triều vô thượng bất hủ, phồn thịnh qua rất nhiều kỷ nguyên, tồn tại dưới ánh mặt trời chói chang.

Núi lớn sụp đổ, sông dài cạn khô, biển cả hóa thành nương dâu, lôi điện khô kiệt, tất cả những thứ tồn tại dưới mặt trời đều mục nát hoặc già đi, chỉ có Đại Du là vẫn sừng sững bất hủ.

Thậm chí có cổ lão còn nghe đồn, vị Hoàng chủ thứ nhất của Đại Du đã cắt ra được Đại Du tiên kinh từ bên trong một khối nguyên thạch, sau đó mới thành lập Đại Du tiên triều.

Ngoài ra còn có một cách nói khác, vị Hoàng chủ thứ nhất của Đại Du kỳ thực là một bộ tiên thi thông linh, vật đi cùng chính là Đại Du tiên kinh.

Tóm lại là ở trong mắt thế nhân, Đại Du tiên triều khoác lên một tấm màng che mặt bí ẩn. Ngay cả khi công phạt Bát Hoang thập vực cũng chưa nhìn từng thấy tộc nhân của bọn họ ở đó.

Không ngờ là tại Thần Thạch đại hội lần này, bọn hắn lại phái tộc nhân tới đây.

Điều này dẫn tới oanh động không nhỏ. Không ít tu sĩ đều đang đánh giá đoàn người Đại Du tiên triều, nhìn bọn hắn đi về phía chỗ sâu trong phường thị.

“Hoàng tỷ, Thần Thạch đại hội này có gì hay mà tới, chẳng thú vị gì cả.”

Thiếu niên sau lưng Trưởng công chúa Đại Du mang sắc mặt khinh thị, nhìn ngó tràng cảnh rất nhiều người đang cắt đá ở xung quanh, lộ ra vẻ vô cùng nhàm chán.

“Phụ hoàng nói rất có khả năng một trang không trọn vẹn của Đại Du tiên kinh có liên quan đến Thần Thạch đại hội lần này, cho nên chúng ta phải lưu ý một chút.” Trưởng công chúa Đại Du khẽ lắc đầu nói.

Lúc hành tẩu nàng như ánh bình minh mới vừa ló rạng, gót sen uyển chuyển tiêu sái tựa vầng trăng sáng, cử chỉ ưu nhã tôn quý khiến muôn vàn tu sĩ bất giác nhường ra một con đường.

Du Phi Nhã, người cũng như tên, mọi cử chỉ đều bộc lộ khí tức nhã nhặn của Hoàng gia khiến kẻ khác khó mà khinh thị.

“Ngay cả tiên tổ cũng không tìm được cái trang rách kia của Đại Du tiên kinh, chúng ta có thể có biện pháp gì chứ?”

“Ta thấy một lát nữa vẫn nên để ta giúp Hoàng tỷ tìm kiếm tỷ phu đi thôi. Trong thế hệ trẻ bây giờ, cũng chỉ có Cố Trường Ca kia mới xứng với tỷ.”

“Nếu như hắn thành đôi với Hoàng tỷ, hậu sinh của hai người ắt hẳn sẽ…”

Nghe được lời nói không giữ mồm giữ miệng của Du Minh, Du Phi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, ngắt ngang lời hắn: “Nói chuyện cẩn thận, nếu để Trường Ca thiếu chủ nghe được lời này của ngươi, bảo Hoàng tỷ ta làm sao gánh nổi?”

“Chuyện này có gì phải sợ? Hoàng tỷ thiên tư quốc sắc, nam tử nào nhìn thấy tỷ mà không động tâm?”

“Huống chi Hoàng tỷ chỉ điệu thấp mà thôi, ta còn không rõ thực lực của tỷ hay sao? Mấy người như Lục Quan Vương, Tiểu Thánh Vương gì đó, ngay cả tư cách lọt vào mắt của tỷ cũng không có…”

Du Minh nghe vậy thì liếc mắt, cảm giác Hoàng tỷ nhà mình chỉ điệu thấp, không bộc lộ bản thân mà thôi.

Ngay cả Đại Du tiên kinh thần bí nhất Đại Du tiên triều cũng hiển hoá vào thời điểm Hoàng tỷ của hắn ra đời, vì đó ban thưởng thần thông thiên phú.

Rất nhiều lão tổ còn thẳng thừng nói Hoàng tỷ là thiên kiêu có thiên phú thần bí nhất mà bọn hắn từng gặp.

Đúng, không phải thiên phú cường đại nhất, mà là thần bí nhất.

Về chuyện thần bí ở chỗ nào ư?

Phải biết rằng, hiện nay những tồn tại cổ lão của bộ tộc bọn hắn cũng khó có thể khẳng định tu vi của Du Phi Nhã đã đến bước nào.

Cho nên bây giờ ở trong mắt Du Minh, những tuổi trẻ Chí tôn có tiếng mà không có miếng kém hơn không biết bao nhiêu lần so với Hoàng tỷ của hắn.

Hết chương 1491.
Bạn cần đăng nhập để bình luận