Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1404: Láo xược

Chương 1404: Láo xược

“Yến Minh, ngươi có ý gì?”

“Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta không có hứng thú với ngươi. Ngươi đừng ôm ảo tưởng nữa, việc gả cho Lạc Phong là lựa chọn của chính ta, không liên quan gì đến người khác, mấy người bá phụ cũng chưa từng ép buộc ta.”

Mà đúng lúc này, tân nương Lạc Doanh vẫn luôn đội khăn đội đầu, bỗng nhiên nhấc tay vén khăn trùm đầu ra ngay trước mặt tất cả mọi người.

Trên mặt nàng ẩn chứa vài tia hàn khí, vừa nhìn chằm chằm về phía Yến Minh, vừa nói với giọng điệu không vui.

Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều hơi giật mình, bọn họ không ngờ Lạc Doanh với tư cách là một tân nương, lúc này lại bất chấp lễ tiết mà mở khăn trùm đầu của tân nương ra, cả khuôn mặt đều là sự phẫn nộ.

Rất rõ ràng nàng cũng tức giận, không muốn bởi vì chuyện này mà lại khiến cho Lạc tộc trở mặt với Yến tộc.

“Doanh Nhi…”

Gia chủ của Lạc tộc rất xúc động, không ngờ Lạc Doanh lại chủ động ra mặt muốn làm sáng tỏ mọi chuyện.

Lạc Phong vẫn luôn im lặng không nói lời nào, lúc này ánh mắt nhìn Lạc Doanh cũng lóe lên, từ tính cách thì cũng không khác gì so với tổ tiên của hắn.

Điều này khiến hắn cảm thấy hơi phức tạp, nảy sinh xúc động muốn che chở cho Lạc Doanh, nhưng hắn biết điều này là do chấp niệm khi xưa của hắn quấy rối.

“Này, Doanh Nhi sư muội làm sao sao vậy, sư huynh đang cứu ngươi ra khỏi hố lửa đó, nếu đã không muốn vậy thì đừng trách sư huynh đánh ngươi.”

Dù nghe nói như thế, nhưng Yến Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, còn nói với giọng điệu coi thường.

Căn bản không thèm để ý đến lời nói của Lạc Doanh.

Khiến cho lông mày Lạc Doanh càng nhíu chặt lại, cảm thấy Yến Minh đã nhập ma rồi, sau khi cầu hôn không được thì hắn đã không cố kỵ gì nữa, thậm chí còn bỏ ngoài tai mong muốn của nàng.

“Yến Minh, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là thiếu thành chủ thì ta sẽ e ngại ngươi, ngươi đừng quên bây giờ sư tôn của ta đang ở đây.”

Lạc Doanh không giống với Lạc tộc, phía sau nàng có một vị Chí Tôn là trưởng lão của Vạn Đạo học phủ làm chỗ dựa, cho nên khi nghe Yến Minh nói như thế thì vẫn lạnh lùng đáp lại.

Lời nói này cũng khiến cho đám người Lạc tộc ổn định tinh thần, dù sao chỉ dựa vào sự cường thế của Yến tộc thì cũng chưa dám đắc tội với một vị Chí Tôn.

Mà khi nói đến đây, Lạc Doanh cũng nhìn về phía một bà lão tóc bạc.

Chí Tôn cảnh ở Xích Nam thành này cũng có thể xem như là sự tồn tại của một lão đại, có thể tung hoành thiên hạ, không một ai dám trêu chọc vào.

Cho dù lấy nội tình của Yến tộc bây giờ cũng không dám đối đầu với một vị chí tôn như thế, dù sao người mạnh nhất toàn bộ Yến tộc cũng chỉ có một vị Chuẩn Đế mà thôi, hơn nữa vị kia còn đang bế quan chưa từng xuất thế.

Nghĩ tới đây, đám người của Lạc tộc cũng an tâm hơn, không lo lắng sợ hãi như vừa nãy nữa.

“Yến Minh, ngươi đừng có gây chuyện vô lý, chuyện của Doanh Nhi thì để tự nàng quyết định, không một ai được phép quấy rầy nàng.”

Lúc này, bà lão tóc bạc vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh, ngay cả khi mấy người Cố Trường Ca tiến vào trong đại sảnh cũng chưa từng mở mắt, lúc này bỗng nhiễn lại mở miệng nói chuyện, lộ ra sự lãnh đạm xa cách.

Bà ta đứng dậy đi tới trước mặt Lạc Doanh. Trên thân thể gầy gò lọm khọm kia, dường như bộc phát ra một loại uy thế khó tả, phù văn lấp lóe ẩn hiện có quy luật, áp chế đám người ở sau lưng Yến Minh đến mức sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, nhịn không được lùi về sau mấy bước.

Đây chính là uy thế của Chí Tôn.

Cho dù chỉ phóng ra một tia uy áp, hay là âm thanh huyết dịch di chuyển thôi cũng đủ để nghiền ép những tu sĩ bình thường, khiến cho thân thể bọn họ nổ tung.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đại sảnh của Lạc tộc đã bị bảo phủ trong khí tức vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt của tất cả mọi người trắng bệch, thần hồn kinh hãi, thậm chí còn sinh ra cảm giác muốn quỳ sụp xuống.

Bà lão tóc bạc đứng dậy, thần sắc bình thản nhìn về phía Yến Minh, bà ta biết sư tôn của Yến Minh, nhưng đứng ở trước mặt bà ta thì sư tôn của Yến Minh cũng chỉ là một tên tiểu bối mà thôi.

Cho nên đối với Yến Minh, bà ta chẳng mấy bận tâm.

Nếu hắn vẫn khăng khăng muốn ngăn cản hôn sự của Lạc Doanh và Lạc Phong hôm nay, vậy khó tránh khỏi bà ta sẽ đứng ra giáo huấn Yến Minh một phen, để cho hắn chịu chút giáo huấn thì mới có thể tỉnh táo lại được.

“Ha ha, Thất trưởng lão nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?”

Mặc dù Yến Minh cảm thấy mình giống như đang đối mặt với một tòa Ma Sơn nguy nga, bản thân cũng sắp không thở nổi.

Nhưng bây giờ hắn ta vẫn cười lạnh nói chuyện như cũ, không thèm để ý đến bà lão tóc bạc trước mặt.

Hắn biết thân phận của lão giả áo xám đứng sau lưng Cố Trường Ca, đường đường là Vực Chủ của Bạch Cốt đại vực, tu vi không ai sánh bằng.

Một vị cường giả như thế đang có mặt ở trong đại sảnh, há lại để cho một Chí Tôn làm càn?

“Láo xược.”

Bà lão tóc bạc cũng không ngờ được, đến lúc này rồi mà Yến Minh vẫn giữ cái thái độ khinh thường kia, khiến cho khuôn mặt của bà ta lạnh đi, có chút tức giận.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời Xích Nam thành đều thay đổi, mây đen đáng sợ hiện lên, từng đạo lôi đình hội tụ ở chỗ đó rồi đánh xuống, phảng phất như là cơn giận của trời đất.

Tu vi Chí Tôn đã đạt tới tình cảnh khó có thể diễn tả bằng lời, mỗi một câu nói hay hành động đều có thể tạo nên thiên tượng.

Có thể nhận thấy rằng, dáng vẻ này của Yến Minh hiển nhiên đã chọc giận bà lão tóc bạc.

Sắc mặt của đám người trong đại sảnh cũng thay đổi nhanh chóng, chỉ sợ phải chịu một hồi tai bay vạ gió.

Dù sao đây cũng là một vị Chí Tôn chân chính, giơ tay lên một cái đã có thể đánh bay mọi người ở đây.

Hết chương 1404.
Bạn cần đăng nhập để bình luận