Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2720. Quét Sạch Thiên Đạo, Trả Lại Thái Bình Cho Vạn Thế

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Giờ phút này, Bạch Cốt Tổ Vương bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca.
Lúc trước hắn thuần phục Cố Trường Ca, cống hiến cho hắn, vô số lý do quy lại là bởi vì hắn muốn sống sót, không có lựa chọn nào khác nữa.
Nhưng bây giờ, dường như hắn đã có một lý do khác.
“Sư tôn…”
Mặc Đồng ở bên cạnh quay lại nhìn Bạch Cốt Tổ Vương, không rõ vì sao sư tôn xưa nay khiến nàng sợ hãi, tính cách tàn nhẫn đạm mạc.
Thế mà ngay lúc này, trong mắt hắn bỗng bùng cháy lên một loại ánh sáng nào đó khiến cho nàng cảm thấy quen thuộc.
Đó là… chấp niệm và sự điên cuồng.
Chấn động ở nơi đây không có chút dấu hiệu hạ nhiệt, ngược lại sau khi cường giả các tộc bình tĩnh lại, thì cả đám đều không nhịn được thấp giọng nghị luận.
Dù sao, các tộc chạy tới nơi này đằng sau lưng đều có đạo cảnh tồn tại tọa trấn, cho nên đều có thể hiểu được, những lời Cố Trường Ca vừa nói rốt cuộc là có ý gì.
Rất nhiều người cảm thấy sợ hãi sâu sắc, bọn họ ngẩng lên nhìn thiên khung, lo lắng sẽ bởi vì hai chữ “Phạt Thiên”, mà dẫn đến tai họa vô biên.
Thật ra chuyện như lượng kiếp thanh tẩy gì đó, tu hành giả bình thường không tiếp xúc được, bởi vì còn chưa tới cấp độ kia. Nhưng một khi tu vi vượt qua cấp bậc nào đó, đến cấp bậc Tiên Đế liền có tư cách biết được mọi chuyện, bởi vì cũng có tư cách bị “thu hoạch”.
Mà tộc quần không được văn minh chí cường che chở như Linh Khư hoàng tộc, đối với việc này có thể nói là có cảm xúc nhất.
Mỗi lần lượng kiếp đại thanh lý đến, Linh Khư hoàng tộc vì không để diệt vong, mà đều phải nghĩ đến tất cả thủ đoạn để chống đỡ, có điều mỗi lần lượng kiếp, thì sinh cơ của bọn họ sẽ điêu tàn, cường giả và sinh linh gần như chết hết, phải cần thời gian dài nghỉ ngơi khôi phục.
Mà tình cảnh của bọn họ coi như tương đối tốt rồi, bởi vì vẫn chưa bị hủy điệt theo trận lượng kiếp thanh tẩy kia.
Phải biết rằng rất nhiều văn minh và chân giới bị chôn vùi trong lượng kiếp thanh tẩy, bị dòng sông thời gian bao phủ, cuối cùng trở thành lịch sử.
“Thực lực của công tử sâu không lường được, ngay cả khi hắn nói ra lời này lại không thấy bất kỳ nhân quả nào giáng lâm, chúng ta đi theo hắn sáng lập Phạt Thiên Minh, sao không thử xem sao?”
“Hơn nữa từ nay về sau, cần gì phải tìm kiếm sự che chở của chí cường văn minh?”
Hoàn Nhan Tu và rất nhiều nhân vật cấp bậc lão tổ thuộc Linh Khư hoàng tộc hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người đều thấy được sự phấn khích và rung động trong ánh mắt của đối phương.
Song mọi việc có ưu có nhược điểm, cũng giống như hai chữ Phạt Thiên sẽ trở thành cấm kỵ bình thường, không thể nói tới. Bởi vì hậu quả của hai chữ này, ngay cả chí là chí cường văn minh đều khó có thể gánh vác.
Đã từng có chí cường văn minh bất hủ chân chính muốn tiếp xúc chân thực chi địa, nhưng kết quả lại bị lực lượng không thể tưởng tượng nổi đánh trúng, nghe nói trong nháy mắt tan thành mây khói.
Chí cường văn minh bất hủ chân chính, đấy chính là nền văn minh sinh ra siêu thoát. Ngay cả văn minh như thế còn không dám thì nói ra hai chữ Phạt Thiên huống chi là bọn họ.
Đối với nhân vật cấp bậc lão tổ của các tộc trong Tiên Linh văn minh mà nói, “Phạt Thiên” chính là từ ngữ cấm kỵ đã có từ lâu, cho dù là ai thì khi nghe được đều sẽ lập tức biến sắc sợ hãi.
Huống chi chuyện cố Trường Ca nói khiến cho bọn họ cảm thấy càng kinh hãi hơn nhiều so với thứ cấm kỵ kia.
“Muốn thành lập Phạt Thiên Minh, quét sạch thiên đạo, trả lại thái bình cho vạn thế.”
Tộc trưởng Ly Mạch Thiên của Vĩnh Hằng thần tộc cùng mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau, biểu cảm của cả đám đều trở nên nặng nề.
Bọn họ không biết những lời Cố Trường Ca nói rốt cuộc là thật hay giả, vả lại hắn muốn làm gì, nhưng từ tình huống hôm nay có thể thấy, tuyệt đối sẽ dẫn đến sóng gió ngập trời.
Loại chuyện này một khi nói ra, ý nghĩa chính là phải gánh vác nhân quả vô biên, dù là ai cũng đều phải cục kỳ thận trọng, cơ mà từ dáng vẻ của Cố Trường Ca, thì lại giống như đang đàm luận một chuyện nhỏ không đáng kể.
Hơn nữa, Ly Mạch Thiên luôn có một loại cảm giác quái dị, Cố Trường Ca thật sự như hắn nói sao, hắn tính quét sạch thiên đạo, trả lại an bình cho vạn thế, mà không phải có mục đích khác chứ?
“Những lời nói này vì sao luôn khiến ta nghĩ đến đám dư nghiệt hắc họa điên cuồng xưa kia, làm cho người ta sợ hãi không thôi thế nhỉ.”
Đột nhiên, dường như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt Ly Mạch Thiên không khỏi thay đổi, suy nghĩ lại thì cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Hắn ngước nhìn trên đạo đài, nam tử áo trắng ấm áp như ngọc kia, sau đó trong đầu lại không khỏi hiện lên đôi mắt kinh khủng lúc trước xuất hiện ở bên ngoài Bích Du Thiên Cảnh.
Ánh mắt kia còn vô tình hơn cả đại đạo, âm u lạnh lùng.
Cho đến tận bây giờ, thì khi Ly Mạch Thiên nhớ tới cảnh tượng kia, trong lòng đều còn có chút sợ hãi và khiếp vía.
Dường như đó mới là dáng vẻ chân thật của Cố Trường Ca, cái mác rực rỡ hào quang chính trực trước mắt này, suy nghĩ cho chúng sinh vạn giới thoạt nhìn càng giống như bong bóng mộng ảo.
Mà lúc này, có vẻ nhận thấy ánh mắt của Ly Mạch Thiên, Cố Trường Ca lập tức nhìn về phía hắn, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
Hết chương 2720.
Bạn cần đăng nhập để bình luận