Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2566: Sao các ngươi lại đơn thuần như vậy?

Chương 2566: Sao các ngươi lại đơn thuần như vậy?

Mộc Yên có thể đi tới bước này, tất nhiên không phải vì nàng may mắn, về phương diện nhìn người, tự nàng cảm thấy bản thân vẫn rất chuẩn.

Tu vi cấp bậc này của Linh Hoàng và Bạch Cốt Tổ Vương tất nhiên nghe được câu nói lẩm bẩm của Mộc Yên, khuôn mặt cả đều khẽ thay đổi. Cơ mà thấy Cố Trường Ca không nói thêm gì, bọn họ cũng không quản nhiều.

“Ta đâu ngờ tới các ngươi lại đơn thuần như vậy, thế nên quên nhắc nhở các ngươi nửa đường rời đi, do ta sơ xuất.”

Mộc Yên nhanh chóng bình ổn tâm trạng của mình, lần nữa mở miệng giải thích.

Nàng cố gắng dằn xuống ha chữ “ngốc nghếch”, sau đó đổi lại là “đơn thuần” bằng không mà nói thẳng ra thì có chút tổn thương người khác.

Tuy nhiên sự việc đã đến nước này, Mộc Yên cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cứu người cứu đến cùng.

Dù sao đám người Cố Trường Ca cứ đi cùng với nàng, sớm muộn gì cũng sẽ bị sát ý của vị Thiên Vị trưởng lão trong Trọc Tộc kéo vào cục diện sinh tử lúc trước.

“Hiện tại các ngươi ở lại chỗ này đi, đi theo bên cạnh ta khó bảo đảm lát nữa sẽ giống như lúc trước, dễ dàng đánh mất tính mạng.” Mộc Yên nói.

Tuy rằng nơi này có chút hẻo lánh bí mật, thích hợp cho nàng tạm thời nghỉ ngơi, khôi phục thương thế, nhưng giờ phút này nàng không quá để ý.

Vốn tế phù không gian đã phủ đầy vết nứt kia khi tiếp tục bị nàng thúc giục đã phát ra ánh sáng mờ ảo, Mộc Yên dự định một lần nữa mở ra thông đạo không gian, dịch chuyển tức thời.

Trong mắt Mộc Yên có chút đau lòng, đây chính là vật bảo mệnh dùng một lần liền ít một lần.

Nhưng nếu như ba người Cố Trường Ca bị nàng liên lụy, vậy nàng phải có nghĩa vụ để bọn họ thoát khỏi nguy cơ.

“Cô nương định để chúng ta ở lại nơi này sao?” Cố Trường Ca thấy cảnh tượng này liền có chút kinh ngạc hỏi.

Hắn quả thật cảm thấy hơi kinh ngạc, còn đang nghĩ đến trước đó nữ tử này bảo bọn hắn cứ đi theo phía sau nàng là được, tưởng rằng nàng có ý đồ và nguyên nhân khác.

Nhưng ai có thể ngờ được chẳng qua là nàng mải lo chạy trốn, thế nên quên nhắc nhở bọn họ rời đi giữa chừng. Điều này khiến cho Cố Trường Ca trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói điều gì.

Đại khí vận chi nữ ngốc nghếch cỡ này rốt cuộc sống kiểu gì cho tới bây giờ thế? Thật sự là dựa vào ông trời ban cho, một đường biến nguy thành an à?

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi theo ta sao? Đúng là người không hề sợ chết nhỉ.”

Mộc Yên nhẹ giọng hét lên một câu, nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt với Cố Trường Ca.

Chỉ nhìn từ tuổi tác, chắc hẳn nàng và Cố Trường Ca không kém nhau lắm.

Lão giả áo đen bên cạnh hắn, tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng chẳng lẽ còn có thể chống lại một tia sát ý của Thiên Vị trưởng lão kia sao?

Thiên Vị trưởng lão của Trọc tộc được công nhận là tồn tại tuyệt đỉnh nhất trong Tiên Linh văn minh, hàng tỷ sinh linh sợ hãi cúng bái.

Chắc hẳn hắn không biết được lúc trước mình đã trải qua một hồi hung hiểm dữ dội cỡ nào.

Cố Trường Ca nghe vậy chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, lúc ban đầu hắn cảm thấy có chút hứng thú đối với nữ nhân này là bởi vì vận đạo của nàng thật sự rất ghê gớm, dùng từ ngập trời để hình dung cũng không quá đáng.

Vận đạo ngập trời như vậy, nếu như không vẫn lạc hoặc là bị người trong cuộc tính kế mưu tính lấy đi khí vận mà nói, thì tương lai chắc chắn có thể nắm trong tay vận mệnh bản thân, tu thành đạo cảnh, thậm chí vượt qua nhiều lần thiên suy kiếp, trở thành chân hóa tổ.

Mặc dù hắn không cố gắng đi thôi diễn vị cách số kiếp của nữ nhân này, nhưng cũng biết đại nạn này sẽ không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng với nàng.

Nếu như vào thời điểm trước kia, có lẽ Cố Trường Ca còn có thể động chút tâm tư đối với những khí vận này.

Chỉ là mục tiêu hiện tại của Cố Trường Ca đã đặt trên toàn bộ nền văn minh, cá nhân riêng biệt, vận đạo có nồng đậm hơn nữa thì sao có thể so sánh được với một chốn văn minh chứ?

Hơn nữa trên người nữ tử này cũng không có thứ hắn muốn, thế nên trước mắt Cố Trường Ca tính toán cứ thuận theo tự nhiên.

Vù!!!

Hào quang nồng đậm dấy lên, Mộc Yên thúc giục tế phù không gian kia, dự định nhanh chóng mở ra không gian thông đạo.

Có điều tại giây phút khi pháp lực của nàng rót vào, những vết nứt vốn đã kinh người kia dùng tốc độ nhanh hơn khuếch tán ra xung quanh. Mắt thấy toàn bộ tế phù không gian sắp vỡ nát cả rồi, Mộc Yên vội vàng thu hồi pháp lực, muốn giảm tổn thất cho phù.

Tuy nhiên lực cắn trả ác liệt vẫn truyền về, nhất thời khiến nàng kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng Mộc Yên tràn ra máu tươi, động đến vô số vết thương lúc trước.

Thương thế vốn bị Mộc Yên áp chế trong nháy mắt đồng loạt bộc phát, sắc mặt nàng vốn không có bao nhiêu huyết sắc càng trở nên trắng bệch, nàng chỉ cảm giác một trận choáng váng ập tới, đầu óc sây sẩm, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Mộc Yên cảm giác mình sắp ngã trên mặt đất, nhưng cũng không hề đau đớn như trong tưởng tượng, mà dường như ngã vào lồng ngực rộng rãi ấm áp, khí tức lành lạnh của nam tử không ngừng truyền đến bên nàng.

Hết chương 2566.
Bạn cần đăng nhập để bình luận