Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1581: Tới Đại Du Tiên Triều

Chương 1581: Tới Đại Du Tiên Triều

"Du Hoàng bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần? Ta cũng phải đi?"

Thác Bạt Tiêu Dao nghe thế thì sững sờ, càng lúc càng bất an, không muốn đi.

Thác Bạt Linh Quỳnh gật đầu, "Hiện tại đại ca không có ở hoàng đô, nếu ngươi không đi thì cả phủ tướng quân này trừ phụ thân ra không còn nam tử nào cả."

Thác Bạt Tiêu Dao trầm mặc.

Nếu như hắn không đi thì phụ thân sẽ bị trách tội trước mặt quần thần,

Lúc này việc đó có thể nói là không tuân Du Hoàng, ngỗ nghịch với Cố Trường Ca.

Khắp cả thượng giới không ai dám gánh tội danh đó cả, chứ đừng nói là một Đại Du nhỏ nhoi.

"Ta biết ngươi không thích những việc như này, nhưng không còn cách nào khác nữa, ta cũng đã từ chối việc bên Đạo Học Phủ rồi." Thác Bạt Linh Quỳnh thở dài, thật ra nàng cũng không thích những nơi như thế.

Nhưng đây là Cố Trường Ca, Du Hoàng cực kỳ coi trọng.

Nếu không phải như thế thì tại sao hắn lại muốn tự mình ra ngoài thành nghênh đón chứ.

Bọn hắn thân là thần tử, sao có thể cự tuyệt được?

"Ta hiểu rồi."

Thác Bạt Tiêu Dao gật đầu, tự an ủi bản thân.

Chỉ cần cẩn thận một tý thì chắc Cố Trường Ca không phát hiện được Chưởng Tiên Kiếm trên người mình đâu.

"Trường Ca thiếu chủ đã vượt đường xá xa xôi đến đây, quả thật là vinh hạnh của Đại Du ta."

Bên trên trời có vài đạo thần hồng xẹt qua, nhanh chóng vô cùng.

Vị Lão Hoàng Tổ kia của Đại Du vừa cười vừa nói cùng Cố Trường Ca.

Các hoàng tộc còn lại đều đi đằng sau, không có tư cách đi cùng bọn hắn.

Thế hệ trẻ tuổi như Du Phi Nhã, Du Minh thì đứng ở cuối cùng, tư thái của một tiểu bối.

Mặc dù tuổi Cố Trường Ca ngang ngang bọn hắn, nhưng thân phận địa vị đã bằng với lão tổ bọn hắn rồi.

Việc này khiến nhiều hoàng tử tâm cao khí ngạo vô cùng bất mãn, nhưng không thể làm gì.

"Tiền bối quá lời, Trường Ca đến đây thật ra cũng chỉ vì điều tra tai hoạ Tuyệt Âm Thiên mà thôi, chuyện này nguy hiểm đến thiên hạ thương sinh, ta thân là Nhân Tổ đương thời, sao có thể khoanh tay mặc kệ được?"

Cố Trường Ca mặc một thân áo trắng, cũng mỉm cười đáp lại.

Trên người hắn đang cuộn trào ánh sáng mông lung, như có ba nghìn thế giới chìm nổi bao quanh.

Khí tức mênh mông kinh khủng, khiến người đi sau cũng hãi hùng khiếp vía, hít thở không thông.

"Trường Ca thiếu chủ lòng mang thương sinh, đạo tâm rộng lớn, khiến lão hủ bội phục vô cùng, thật ra Đại Du cũng đã phái người để điều tra việc liên quan đến tại hoạ Tuyệt Thiên Âm này rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì."

Đại Du Hoàng Tổ tán thưởng Cố Trường Ca, sau đó lại thở dài.

Cố Trường Ca chỉ gật đầu rồi nói tiếp, "Nhưng ta lại nghe nói việc Tuyệt Âm Hoàng Đình đã xuất thế, chuyện này liên quan quá nhiều, cần đối đãi thận trọng."

Đại Du Hoàng Tổ nghe thế thì cũng nghiêm túc, "Trường Ca thiếu chủ nói cực phải, nếu Tuyệt Âm Hoàng Đình xuất thế thì đó cũng là một dấu hiệu chưa xác định."

Trong lúc nói chuyện thì tất cả đã bay được hơn vạn dặm, đi sâu vào trong hoàng thành.

Các tu sĩ phía dưới nhìn lên thì đều tôn kính vô cùng.

Khi Cố Trường Ca đi đến Đại Du hoàng đô thì Du Hoàng đã hạ chỉ, mở tiệc chiêu đãi quần thần, cho nên tin tức cũng đã lan ra hết toàn thành.

Bên trong Đại Du hoàng đô muôn hình vạn trạng, vô cùng bao la hùng vĩ, khác biệt hẳn bên ngoài.

Trên bầu trời có rất nhiều thần nhạc tiên đảo toạ lạc, chi chít khắp nơi, khó mà đếm xuể, như một vùng chư thiên tịnh thổ.

Trung tâm thì có nhiều cung khuyết lầu các toạ lạc, rường cột chạm trổ tinh tế, nối tiếp san sát.

Sương mù lượn lờ rực rỡ, tường vân bao phủ, cảnh sắc như Tiên Gia.

Đủ loại lầu các cổ lão như thời Thái Cổ Thần Sơn, bao la hùng vĩ, nguy nga mà to lớn.

Rất nhiều binh sĩ tuần tra khắp nơi.

Đi một hồi, vượt qua trăm vạn dặm, mọi người cuối cùng cũng đã tới hoàng cung của Đại Du.

Nơi này quang hoa ngút trời, rất nhiều ngôi sao chìm nổi trên bầu trời, khí thế hỗn độn toả ra mãnh liệt, hiện rõ uy áp của một Bất Hủ Hoàng Triều.

Tại cửa ra vào hoàng cung còn có hai đầu Thái Cổ Hung Thú nằm trông coi, khí tức đạt Chuẩn Đế Cảnh, vô cùng cường hãn.

Bên trong đại điện như là có một động tiên khác vậy, như một thế giới nhỏ trong đó, mây mù lượn quanh, rường cột chạm trổ, kim quang chói mắt, uy nghiêm hoàng đạo tràn ngập khắp nơi.

Ở đây đã bày tiệc rượu ra từ sớm, rất nhiều thị nữ mĩ mạo đang lui tới liên tục, vừa múa vừa hát, đưa linh tửu mỹ thực lên.

Rất nhiều đại thần của Đại Du Tiên Triều cũng đã mang theo gia quyến chạy đến đây, vô cùng im lặng.

Thác Bạt Tiêu Dang đứng sau lưng cha và tỷ tỷ mình, cúi đầu.

Chỉ ngước mắt lên nhìn về phía đại cừu nhân kiếp trước của mình một cái rồi cúi đầu xuống, không dám lộ ra khí tức.

Du Hoàng đang ngồi trên thủ vị, trên người là một bộ long bào, khuôn mặt mơ hồ, khí tức mờ mịt thâm thuỳ, sau lưng là một đám phi tần.

Sau khi Cố Trường Ca vào điện thì mới đứng dậy chào đón, nở nụ cười.

"Trường Ca thiếu chủ phương xa đến đây, người đầy phong sương, bản hoàng đã chuẩn bị đầy đủ yến hội để đón tiếp Trường Ca thiếu chủ rồi." Du Hoàng cười nơi.

"Trường Ca bái kiến Du Hoàng bệ hạ."

Cố Trường Ca thấy thế cũng đáp lễ lại, "Bệ hạ quá khách khí rồi, chuyến này chậm trễ đôi chút, mong bệ hạ đừng trách."

"Trường Ca thiếu chủ đừng lo...."

Du Hoàng nghe thế thì cười lên một tiếng phóng khoáng, khoát tay áo sau đó hàn huyền, ngồi xuống.

Lúc này các đại thần mới mở miệng, dù thật lòng hay không thì đều chào hỏi Cố Trường Ca.

Thân là truyền nhân của Trường Sinh Thế Gia, Bất Hủ Đạo Giáo, địa vị của Cố Trường Ca bây giờ đã đủ để ngồi ngang hàng với Du Hoàng.

Đương nhiên bọn hắn không dám bất kính rồi.

Yến hội cũng mau chóng bắt đầu, Cố Trường Ca ngồi chung với Du Hoàng.

Giang Sở Sở mang khăn ăn, thần sắc thanh lãnh bình tĩnh, như đã đi vào thế giới khác, không quan tâm bất kỳ việc gì xảy ra trong đại điện.

Việc này khiến nhiều công chúa có ý định mời rượu cho Cố Trường Ca chùn bước.

Thấy thế thì Du Hoàng cười lên ha hả, nhìn về công chúa mà mình xem trọng nhất, Du Phi Nhã.

“Cho dù là như vậy cũng không cần phô trương thanh thế lớn như thế chứ? Nếu ta không nhìn lầm thì vị lão Hoàng tổ kia là một Kẻ thành đạo!”

“Là ai đáng giá được Du tiên triều coi trọng như vậy?”

Nơi đây diễn ra một khung cảnh ồn ào đáng sợ, rất nhiều thế lực đến tham dự đại hội đi săn đều cảm thấy khó có thể tin, ngay lập tức tràn ngập tò mò…

Hết chương 1581.
Bạn cần đăng nhập để bình luận