Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1437: Thiên la địa võng

Chương 1437: Thiên la địa võng

Trong lúc đám người Bát Hoang thập vực đang lo sợ bất an và vô cùng sợ hãi bởi vì Thanh Nguyệt tiên tử hành thích Cố Trường Ca thì ở một bên khác, trong một tòa cung điện rộng lớn, Tiêu Dương, Cổ Vô Địch và tộc nhân của Tam Đại Chiến Thần nhất tộc đang kính cẩn lắng nghe Đại sơn chủ đứng trước mặt thương nghị về một chuyện.

“Hôm nay ở trong đại điện ta xin Cố Trường Ca trì hoãn ba ngày. Trong ba ngày này các ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra nơi giam giữ đám người Nhị sơn chủ.”

Đại sơn chủ chậm rãi mở miệng nói, ngữ khí trầm ổn mà thản nhiên, lộ ra cảm giác hết thảy mọi thứ đều nắm trong tay.

“Xin Đại sơn chủ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được nơi giam giữ mấy người Nhị sơn chủ và tỷ tỷ.” Tiêu Dương hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, sắc mặt nghiêm lại, không khỏi cam đoan nói.

“Nói đến thì trước đây ta đã sắp xếp tai mắt vào Thiên Lộc thành, có lẽ sẽ có tác dụng.” Cổ Vô Địch nghe thế thì ánh mắt lóe lên tinh mang, hắn siết chặt nắm đấm, tựa hồ rất chắc chắn.

“Ngươi sắp xếp tai mắt vào Thiên Lộc thành?” Đại sơn chủ nghe vậy, không khỏi nhìn về phía hắn ngạc nhiên hỏi: “Tai mắt của ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”

Lúc này Tiêu Dương cũng thoáng kinh ngạc, không ngờ Cổ Vô Địch còn lưu lại một thủ đoạn như vậy, không chừng tại thời điểm này tai mắt đó sẽ có tác dụng không tưởng.

“Không gạt Đại sơn chủ, trước đây lúc ta rời khỏi Thiên Lộc thành cùng với Tiêu Dương để tìm kiếm ngài, ta lo lắng Thiên Lộc thành bị công phá cho nên mới chuẩn bị trước, khống chế không ít người. Mặc dù bọn hắn phản bội Thiên Lộc thành nhưng vẫn luôn là người của ta.”

“Nếu ra tay từ bọn hắn thì không chừng có thể tìm ra nơi nhóm người Nhị sơn chủ bị giam giữ.” Cổ Vô Địch nói với vẻ chắc chắn, trên mặt mang theo sự tự tin.

“Vậy sao? Hy vọng tai mắt của ngươi có thể cho lão phu một kinh hỉ.” Đại sơn chủ gật đầu một cái, khá là hài lòng nhưng vẫn không đặt toàn bộ hy vọng lên Cổ Vô Địch.

Cố Trường Ca giảo hoạt như vậy, nơi giam giữ mấy người bọn hắn sao có thể tìm được dễ dàng như thế?

Mà ở một bên khác, trong địa lao giam giữ mấy người Lạc Phong, thân ảnh của Cố Trường Ca, Cốt Tổ và Nghê Thường xuất hiện.

“Dựa theo lời dặn của công tử, chúng ta đã bày ra thiên la địa võng ở xung quanh đây, khắc xuống đủ loại trận văn cấm kỵ, chỉ cần Đại sơn chủ xông tới thì hắn tuyệt đối không thể chạy thoát.” Cốt Tổ cung kính mở miệng.

“Khổ cực rồi.”

Cố Trường Ca gật đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua bốn vách tường trong địa lao, nhất là khi nhìn thấy những khu vực lập loè ánh sáng nhàn nhạt thì lại càng hài lòng hơn.

Tuy rằng bây giờ Thiên Lộc thành được canh gác tầng tầng lớp lớp, thậm chí cương vực trong phạm vi trăm dặm cũng đã bị phong cấm nhưng hắn vẫn không yên lòng. Dù sao thì Đại sơn chủ cũng là một tồn tại có thực lực đỉnh phong vượt qua cả tiên cảnh, hắn là nhân vật có thể sánh ngang với Phong Tổ.

Cho dù bị thiên địa quy tắc cản trở cho nên khó mà phát huy được thực lực trong thời kỳ cường thịnh nhất nhưng nếu hắn một lòng muốn chạy trốn thì ai có thể ngăn cản được?

Cố Trường Ca không tin Đại sơn chủ sẽ quan tâm tới Bát Hoang thập vực, sẽ quan tâm tới cái gọi là hàng tỷ sinh linh.

Đối với một nhân vật như hắn, có lẽ thứ duy nhất mà hắn quan tâm chính là Kỷ Nguyên Thụ nằm trong tay Lạc Phong, quan tâm xem làm sao để bản thân hắn khôi phục được thực lực đỉnh phong.

Cho nên Cố Trường Ca kết luận Đại sơn chủ sẽ nghĩ cách tìm ra nơi giam giữ Lạc Phong, đến lúc đó sẽ cứu Lạc Phong rồi mang hắn đi.

Ba ngày này cũng chỉ là thời gian mà Đại sơn chủ muốn trì hoãn mà thôi.

Đúng lúc hắn cũng tương kế tựu kế, chờ Đại sơn chủ vào tròng.

“Đã bố trí xong thiên la địa võng, chỉ cần chờ cá lớn sa lưới.”

Cố Trường Ca nhìn về phía Lạc Phong đang bất tỉnh, ánh mắt mang theo dị sắc.

Vì đề phòng vạn nhất cho nên trong khoảng thời gian này hắn đã thôn phệ gần hết thần hồn của Lạc Phong, bây giờ cũng chỉ còn sốt lại một tia khí tức sinh mệnh yếu ớt mà thôi.

Vì thế cho dù Đại sơn chủ có thể may mắn tẩu thoát thì cuối cùng cũng sẽ phát hiện Kỷ Nguyên Thụ đã bị hắn lấy đi, thất bại trong gang tấc.

Rất nhanh đã trôi qua hai ngày, đám người Bát Hoang thập vực cứ luôn cảm thấy lo lắng bất an, sợ bị liên lụy bởi vì Thanh Nguyệt tiên tử ám sát Cố Trường Ca.

Nhưng khiến bọn hắn bất ngờ là dường như Cố Trường Ca không hề tức giận, cũng không vì vậy mà trách tội bọn hắn.

Ngược lại ngày thứ hai Vân Trạch vực chủ liền dẫn theo tộc nhân tới chịu đòn nhận tội, đích thân tìm Cố Trường ca giải thích chuyện Thanh Nguyệt tiên tử ám sát không có liên quan tới bọn hắn. Hơn nữa, từ nay về sau bọn hắn sẽ đi theo Trường Sinh Cố gia.

Cố Trường Ca đã sớm đoán được Vân Trạch vực chủ sẽ làm như vậy, Vân Trạch đại vực được coi là đệ nhất đại vực ở trong Bát Hoang thập vực, địa hạt vô cùng rộng lớn, tài nguyên phong phú màu mỡ.

Không tốn một binh một tốt là đã có thể lấy được, tất nhiên không lý nào Cố Trường Ca sẽ không cần.

Chuyện này gây nên oanh động nhỏ, các đại tộc đàn không ngờ Vân Trạch vực chủ lại quyết định như vậy.

Cách làm này cũng khiến không ít tộc đàn rục rịch, ba ngày nay nói là thảo luận nhưng thực chất là thời gian để bọn hắn tỉnh táo lại.

Nên tỉnh táo cũng đã tỉnh táo, đã đến lúc đưa ra lựa chọn rồi.

“Đại sơn chủ, mấy ngày nay ta đã điều động những tai mắt kia, cuối cùng cũng phát hiện một nơi tương đối khả nghi, ta nghĩ rằng đám người Nhị sơn chủ đang bị giam giữ ở đó.”

Hiện tại, trong lúc các tộc đang nghỉ ngơi ở bên trong điện, Cổ Vô Địch cung kính đứng trước mặt Đại sơn chủ bẩm báo.

Phía sau hắn còn có Tiêu Dương và cường giả của Tam Đại Chiến Thần nhất tộc khác.

Lúc này, nét mặt của bọn hắn cũng giống với Cổ Vô Địch, mang theo chút kích động, rõ ràng là đã phát hiện ra manh mối gì đó.

“A, nơi nào khả nghi?” Đại sơn chủ hỏi với vẻ bình thản, hai ngày nay hắn không tìm được một chút manh mối nào, thực ra trong lòng hắn cũng đã hơi lo lắng.

Nhưng trời sinh bản tính của hắn cẩn thận, bày mưu rồi mới hành động, không nắm chắc thì sẽ không tùy tiện hành động.

“Chúng ta phát hiện ở phía Tây Nam trong Thiên Lộc thành có trận pháp dao động rất nhẹ nhưng so với những nơi được trông chừng nghiêm ngặt khác thì chỗ đó lại vô cùng yếu ớt.”

“Ngay từ đầu chúng ta cũng không để ý, cảm thấy nơi đó hẳn là không hề quan trọng cho nên mới không có nhiều người trông coi. Nhưng mà sau đó Tiêu Dương sư đệ lại phát hiện có chỗ không đúng, dường như thượng giới cố ý để cho chúng ta thấy rằng phòng thủ ở đó không được kiên cố, bọn hắn muốn khiến chúng ta xem nhẹ nơi đó…”

“Kỳ thực ở trong bóng tối, đó là nơi được trông coi nghiêm ngặt gấp mấy lần so với bất kì nơi nào khác.”

Cổ Vô Địch vô cùng nghiêm nghị, chậm rãi giải thích.

Ngay lúc nhắc đến chuyện Tiêu Dương phát hiện ra chỗ không đúng thì trong mắt hắn lại hiện lên dị sắc nhưng cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.

“A, có nơi như vậy sao?”

“Tâm tư của các ngươi cũng thật kín đáo.”

“Vậy thì chắc là không sai được.”

Nghe xong, trong lòng Đại sơn chủ cũng hơi động, trên gương mặt lập tức hiện ra mấy phần tươi cười hiếm thấy.

Hết chương 1437.
Bạn cần đăng nhập để bình luận