Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2740. Phạt Thiên minh chủ, không gì không làm được!

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
“Cô nương, uống thuốc đi.”
Đồng bà bà hiền hòa nói, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Cẩn Hàn.
“Làm phiền bà bà rồi…”
Nàng khẽ giọng đáp lại, sau đó khó khăn há miệng ra.
Trên mặt của nàng quấn rất nhiều lớp băng gạc màu trắng, gần như bao phủ toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra con mắt, miệng và chiếc mũi để hít thở.
Trần Cẩn Hàn cũng không dám đi xem thử dáng vẻ hiện giờ của mình, lo rằng sau khi thấy rồi sẽ gặp phải ác mộng.
Xương cốt toàn thân nàng đều đã gãy, không còn một cọng nào còn nguyên vẹn, đừng nói là đi đứng, ngay cả động đậy cũng không được.
Bây giờ nàng chỉ có thể nhúc nhích như con sâu, Đồng bà bà mặc dù có y thuật cao siêu, nhưng trong một sớm một chiều khó mà chữa lành được những thương thế kia của nàng.
Chớ nói gì là trên người Trần Cẩn Hàn còn dính phải chướng khí và một ít tử khí từ oan hồn âm u lạnh lẽo bên trong Vạn Hồn Uyên. Bây giờ nàng còn có thể sống được, còn được một hơi thở đã là kỳ tích to lớn nhất rồi.
Sau khi đút nàng uống thuốc xong, Đồng bà bà liền xoay người quay về miếu thờ. Ánh mắt Trần Cẩn Hàn khó khăn dời đi, dõi theo bóng lưng của Đồng bà bà.
Bên trong miếu thờ có rất nhiều thôn dân đang quỳ bái, cũng có người thì đang cầu nguyện, vô cùng thành kính.
“Thần minh không phải vạn năng, nhưng Phạt Thiên Minh chủ thì lại không gì không làm được.”
Nàng nghe thấy từ bên kia thoáng truyền đến tiếng tụng niệm của Đồng bà bà, tựa như đang lẩm bẩm tông chỉ hay kinh văn cổ xưa nào đó.
Lúc này, trên người Đồng bà bà dường như tràn ngập trong ánh hào quang, rất thần thánh, khiến trên người tự nhiên sinh ra cảm giác nghiêm trang.
Ánh hào quang màu bạc mờ mờ kia lượn lờ quanh miếu thờ, dù là giữa ban ngày cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trần Cẩn Hàn cảm nhận được một chút ít hào quang đang tràn sang bên này của nàng, hình như cũng chiếu xuống trên người nàng. Nhất thời, có một loại cảm giác ấm áp khó nói thành lời, tựa như ánh nắng giữa trời đông, gió thoảng ngày xuân.
Đến cả đau đớn trên cơ thể cũng không hiểu sao giảm bớt đi rất nhiều. Nàng cũng không biết đây có phải là ảo giác của chính mình hay không.
“Nhưng mà, Phạt Thiên Minh chủ, xưng hô gì mà kỳ quái, còn vị thần minh gì kia cũng chưa nghe nói đến bao giờ, tên gọi gì mà kỳ cục.”
Trần Cẩn Hàn nhỏ giọng thì thào.
Miếu thờ cũng không tính là lớn, thoạt nhìn hình như vừa mới được tu sửa lại.
Bậc thang bằng đá trước cửa rất mới, được quét tước sạch sẽ, xung quanh không hề có một cọng cỏ dại nào. Bên trong thì nhang khói ngập tràn, từng luồng khói xanh lượn lờ giữa không khí không tiêu tán.
Từ ánh mắt của Trần Cẩn Hàn thì càng có thể nhìn thấy được từng tia từng sợi hào quang màu bạc như sương mù, bốc lên ở nơi đó, vừa mơ mơ hồ hồ lại thần bí.
Đồng bà bà và rất nhiều thôn dân đến đây cầu nguyện vô cùng thành kính quỳ bái ở nơi đó, trong miệng thì lẩm bẩm theo.
“Thần minh không phải vạn năng, nhưng Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được…”
“Trời xanh vô tâm, mặc vạn vật như cỏ rác, tùy tiện chà đạp hoa màu, trăm dân như cọng cỏ ngọn cây, thân bất do kỷ…”
“Phạt Thiên Minh chủ phổ độ chúng sinh, phạt thiên hành đạo.”
Trần Cẩn Hàn chỉ có thể nghe thấy tiếng lờ mờ loáng thoáng truyền đến bên tai nàng.
Những thứ này hoàn toàn khác với những thần thánh như sơn thần, thủy thần mà trước đây nàng biết đến, cách thực hiện đạo nghĩa đúng là đi ngược lại với đạo.
Trời đất vô tâm? Xem vạn vật như cỏ rác?
Nên trăm dân càng phải đoàn kết, chống lại trời đất?
Từ trước đến nay, đạo lý mà Trần Cẩn Sương biết đều là trời sinh trời nuôi vạn sinh linh, vô tư vô dục.
Tại sao đến thần chỉ của tên Phạt Thiên Minh chủ này thiên đạo lại trở thành kẻ tà ác một phương trong truyền thuyết thế kia? Điều này khiến Trần Cẩn Hàn chìm trong đau khổ lẫn tuyệt vọng không tránh được bị chấn động, cảm thấy khó lý giải nổi.
Nàng định mở mắt to hơn chút, muốn nhìn rõ xem hình ảnh bên trong miếu thờ.
Chẳng qua nơi đó hương khói lượn lờ, cảnh tượng bên trong miếu thờ mờ mờ ảo ảo, có cảm giác như lạc vào vũ trụ biển trời mênh mông. Đến cả bóng dáng của Đồng bà bà cũng dần trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có một ít ánh hào quang bàng bạc kia vẩy xuống, đáp xuống trên người tất cả mọi người.
Giờ khắc này, thậm chí dùng mắt thường nàng cũng có thể đoán được một vài người sắc mặt vàng vọt, trông như thân lâm trọng bệnh, thành kính quỳ rạp ở nơi đó, không ngừng lễ bái cầu nguyện.
Ngay khoảnh khắc khi ánh sáng màu bạc kia rơi xuống trên người, sắc mặt nàng trong nháy mắt đã trở nên hồng hào, có sức sống, khí sắc trở nên tốt đẹp hơn, trông đã khỏe mạnh hơn trước đó.
“Đa tạ Phạt Thiên Minh chủ chúc phúc…”
Rất nhiều người quỳ gối ở nơi đó, liên tục dập đầu, tràn đầy thành kính và phấn khởi, trông như triều thánh, lại giống như tín đồ cuồng tín.
Trần Cẩn Hàn cảm nhận được ánh hào quang màu bạc kia đáp xuống, cơ thể càng trở nên ấm áp, tốc độ vết thương hồi phục hình như tăng lên rất nhiều.
Thậm chí nàng ngạc nhiên phát hiện ra một ngón tay của mình hình như có thể động đậy được. Trong cơ thể nàng cũng dần dần có sức hơn.
Hết chương 2740.
Bạn cần đăng nhập để bình luận