Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1379: Giữ lại núi xanh thì sợ gì sau này không có củi đốt

Chương 1379: Giữ lại núi xanh thì sợ gì sau này không có củi đốt

“Không cần, thực lực của các ngươi quá yếu, cho dù ra trận thì cũng là vô duyên vô cớ chịu chết.”

“Chúng ta là lão cốt đầu, chết không hết tội. Còn các ngươi đều trẻ tuổi, vẫn còn tương lai tốt đẹp.”

“Các ngươi đều ở lại trong thành, nếu một lát nữa thấy thế trận bại vong, vậy thì phải nhanh chóng rút lui, giữ lại núi xanh thì sợ gì sau này không có củi đốt, phải sống sót mới có thể tính kế lâu dài được.”

“Giờ đây cũng sẽ không có ai trách móc các ngươi, các ngươi có thể giữ vững đến giờ phút này cũng đã không dễ dàng rồi.”

Nghe vậy, dường như mấy tồn tại cổ lão cũng xúc động, có người thở dài một tiếng, khoát tay chỉ đạo.

Nhưng nghe được mấy lời nói tựa như tráng sĩ một đi không trở lại, tất cả mọi người đều có cảm xúc bi tráng, một vài nữ tử trẻ tuổi không nhịn được rơi lệ.

Đối với mấy vị Kẻ thành đạo có đức độ của Tứ Đại Chiến Thần nhất tộc, bọn hắn càng khâm phục không thôi.

Mà ngay lúc này ở ngoài Thiên Lộc thành, bỗng nhiên ở đường chân trời xa xôi truyền đến thanh thế kinh khủng giống như là có thiên quân vạn mã đang lao nhanh đánh tới.

“Đinh!”

Tiếng vang trầm nặng bất chợt vang lên ở phía cuối trời, giống như có chí bảo kinh khủng gì đó đang hồi phục, muốn nhấn chìm thiên địa.

Đột nhiên quang huy rực rỡ chói mắt dâng lên, tựa như một mặt trời huy hoàng có thể chiếu rọi vạn cổ trường không.

Kèm theo sương mù dày đặc, mấy thân ảnh tựa như Ma Thần đi ra từ bên trong, vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm.

Hàng tỷ đạo hào quang lập lòe đan xen tựa như cự nhân lập địa đang không ngừng cất bước ở trên bầu trời, chấn động toàn bộ vũ trụ khiến thiên địa đều đang run rẩy.

“Không hay rồi!!”

“Thượng giới lại công thành!”

Trên tường thành có rất nhiều binh sĩ đang gào to, sắc mặt trắng bệch, cảm nhận được uy thế lần này so với trước đó còn đáng sợ hơn.

Hơn nữa hình như thượng giới đã sử dụng chí bảo cực kì khủng bố nào đó, có tia sáng đen nhánh hiện lên ở cuối trời, giống như là một vầng thái dương màu đen thiêu đốt, huy hoàng chi uy, không thể nhìn gần, khiến cho hư không khắp xung quanh đều đang đổ sụp.

“Thượng giới lại tới!”

“Các ngươi đừng ra khỏi thành, chờ bọn hắn tiến đến thì nghênh chiến và chém giết cùng với bọn hắn!”

Mấy tồn tại cổ lão mang sắc mặt tức giận, phảng phất như bị hành vi của thượng giới khiêu khích, thân ảnh lóe lên, từ Thiên Lộc thành trên tường thành biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó trên tế đàn một trận quang mang phun trào, xuất hiện ở tường thành bên ngoài.

Các cường giả còn lại nhìn xem một màn này, cũng không khỏi nắm chặt nắm đấm, hận bản thân nhỏ yếu bất lực, không thể chém giết cùng với các vị tiền bối, thủ hộ Bát Hoang thập vực!

“Ngay cả chí bảo Thiên Hoàng luận mà Thiên Hoàng Sơn cũng đã mang ra ngoài, lúc trước vậy mà không có lấy ra.”

“Đã như vậy thì bớt được một chút công phu.”

Bên trên có một thân ảnh thon dài mơ hồ đang đứng, tản ra uy áp dồi dào mãnh liệt khiến cho mấy vị cổ lão tồn lại bỗng nhiên xuất hiện trên Bát Hoang thập vực biến sắc, cảm nhận được một loại áp lực khó tả.

Vốn dĩ bọn hắn dự định chém giết với thượng giới một phen, mặc kệ là thắng hay bại thì sau đó tìm một cơ hội trở về Thiên Lộc thành mang tộc nhân rút lui khỏi nơi này.

Lúc này, không có ai là kẻ ngu nguyện ý vứt bỏ sinh mệnh cả.

Thiên Lộc thành bị phá thì có liên quan gì tới bọn hắn chứ?

Nhưng mà bọn hắn không nghĩ tới Cố Trường Ca cũng sẽ xuất hiện ở nơi này.

Bọn hắn đều không muốn giao thủ Cố Trường Ca, mặc dù mỗi người đều rất khôn khéo, ẩn giấu rất sâu nhưng cũng không muốn trêu chọc tới phiền phức.

Cho nên bọn hắn rất dứt khoát, cơ hồ là ngay lần đầu tiên đã xông về mấy vị Chí cường giả của thượng giới, muốn chém giết với bọn hắn.

Một màn này lọt vào mắt tất cả mọi người trong Thiên Lộc thành càng khiến cảm xúc sôi trào, tất cả mọi người đều nắm chặt tay lại.

Rất rõ ràng là mấy tồn tại cổ lão nén giận chủ động xuất kích, ra tay với thượng giớ trước chứ không giống với cục diện bị động trước kia.

“Vội vã đi ra chịu chết như vậy sao, đáng tiếc hôm nay các ngươi phải hối hận.”

“Vây mà còn dám chủ động ra tay với chúng ta, không biết sống chết mà.”

Mấy thân ảnh tựa như ma ảnh đều đến từ Thiên Hoàng Sơn, dung mạo không giống với nhân tộc, trong lúc giơ tay nhấc chân kéo ra vô tận cương khí sôi trào trong thiên địa.

Bọn hắn cảm giác bản thân bị khiêu khích, chỉ là một Bát Hoang thập vực mà cũng dám chủ động ra tay với bọn họ.

Ầm!

Từng đạo thần quang ngút trời, đại thủ hoành không đập xuống không ngừng đánh rơi đủ loại quang hoa ở nơi đây.

Có đủ loại kiểu thần thông thuật pháp đang diễn ra vô cùng hỗn loạn.

Trong nháy mắt, nơi đây liền bạo phát ra một trận đại chiến kinh khủng nhất, đại chiến của mấy tôn Kẻ thành đạo.

Hư ảnh kinh khủng của mấy người Chân Long, Chu Tước, Bạch Hổ tựa như sống lại, vượt ngục từ thời đại Viễn Cổ mà đến, muốn khôi phục tại nơi đây, bộc phát ra thần uy không gì sánh kịp.

“Ngược lại thông minh, không dám giao thủ với ta.”

“Chọn những quả hồng mềm kia.”

Ánh mắt Cố Trường Ca mang theo chút hăng hái, hắn tới đây cũng không có ý định tham gia vào trong đại chiến. Dù sao thì hắn đã lấy được hạch tâm trận pháp từ tay Lâm Vũ, hôm nay Thiên Lộc thành nhất định sẽ bị phá cho nên Cố Trường Ca cũng không gấp gáp.

Ngược lại là hắn muốn nhìn xem người của Tứ Đại Chiến Thần nhất tộc này sẽ chơi đùa ra thứ gì.

Ầm!

Mà lúc này, nơi phần cuối chân trời có một luồng ánh sáng màu đen đáng sợ dâng lên giống như là một vành mặt trời.

Nhưng lại là một màu đen nhánh mang theo loại chấn động như vương dương, nhìn từ bên ngoài thì cái này giống như một cái bàn quay đúc từ hắc kim bất diệt, vô cùng cổ lão, có vô số đạo phù văn lượn lờ nở rộ.

Đây chính là một kiện chí bảo của Thiên Hoàng Sơn, tên là Thiên Hoàng luận, nội hàm vô cùng huyền diệu, vừa mới biến hóa liền áp chế cả bầu trời.

Một luồn ánh sáng màu đen rủ xuống giống như hỗn độn khí bao phủ toàn bộ Thiên Lộc thành!

Hết chương 1379.
Bạn cần đăng nhập để bình luận