Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2258: Nguy cơ của Phù Diêm Cảnh

Chương 2258: Nguy cơ của Phù Diêm Cảnh

Trong Phù Diêm Cảnh, một nữ tử cao gầy đứng trên đài cao của Vô Quy thành, nàng ngóng nhìn về nơi phát ra màn sáng mỏng manh ảm đạm ở phía xa xa.

Tư thế của nàng hiên ngang, thân hình vô cùng cao gầy, mặc một bộ chiến bào đỏ rực, tung bay trong gió, càng lộ ra vẻ khí khái hào hùng bức người.

Nhưng bây giờ lông mày của nàng đang cau lại, gương mặt không giấu được vẻ u sầu.

Khi màn ánh sáng kia dập tắt hoàn toàn cũng chính là lúc Vô Quy thành hoàn toàn bại lộ trước Tiên vực.

Đến lúc đó, thứ mà nơi này sẽ phải đối mặt không chỉ là rất nhiều Tiên Vương của Tiên vực, mà còn là đại ma đầu khiến ai cũng phải lạnh mình, sợ hãi

Tuy Vô Quy thành có thể rút lui trước khi màn ánh sáng kia bị dập tắt, chạy đi thật xa, nhưng toàn bộ sinh linh của Phù Diêm Cảnh đều không thể trốn thoát.

Mặc dù Vô Quy thành lớn, nhưng nó cũng không đủ để dung nạp nhiều sinh linh như vậy.

Vì vậy, Sầm Sương, lão Thành chủ và phần đồng trưởng lão đã thương luận với nhau hồi lâu, cuối cùng quyết định nhất trí ở lại Phù Diêm Cảnh, cùng tồn vong với nơi đây.

Nếu ngay cả bọn hắn cũng vứt bỏ Phù Diêm Cảnh thì nơi mà bọn hắn đã sống qua nhiều thế hệ cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một liệt ngục.

"Chỉ chống đỡ được nhiều nhất là nửa năm, màn ánh sáng lớn sẽ bị dập tắt, hôm nay đã có rất nhiều sinh linh trong Tiên vực tìm kiếm khắp nơi rồi. Có lẽ… những vị Tiên Vương trong Tiên vực kia cũng đã nhận ra sự tồn tại của Phù Diêm Cảnh..."

Bên cạnh Sầm Sương xuất hiện một lão giả mặc trường bào màu xám, khuôn mặt như rùa, mọc ra rất nhiều vảy. Hắn cũng đang nhìn về bức màn lớn ở phía xa, tâm tình vô cùng phức tạp, càng thêm cảm thán và bất lực.

"Quy lão, ngươi cũng nghĩ vậy sao? Phù Diêm Cảnh sắp bị hủy diệt?"

Sầm Sương thu hồi ánh mắt, nhìn người bên cạnh.

Với tư cách là một trong những trưởng lão ở Vô Quy thành, vị lão giả trước mặt chính là một vị Tiên Vương hàng thật giá thật.

Đoạn thời gian trước, bọn hắn dựa vào mấy khối chân cốt được truyền thừa từ thời cổ lão để chiếu rọi ra mấy pháp thân của Tiên Vương, tiến đến Nguyệt vương phủ, có ý đồ hoành kích Cố Trường Ca.

Khi đó, chính Quy lão đã bảo vệ tế đàn trận pháp ở đằng sau, vì lẽ đó mới không bị phát hiện.

Nhưng sau đó, mấy khối chân cốt kia cũng bị vỡ vụn, đây là vật nội tình còn sót lại lúc trước, mỗi lần sử dụng một khối Vô Quy thành đều phải chịu tổn thất không gì bù đắp được.

"Một vị Đế tộc chi tổ của Dị vực đều chết, bây giờ ở Phù Diêm Cảnh có thế lực nào có thể ngăn chặn tất cả những chuyện này?"

Quy lão chỉ biết lắc đầu cười khổ, có cảm giác vô lực thật sâu.

Sầm Sương cũng chỉ thoáng trầm mặc, mặc dù nàng đang trong thời gian thức tỉnh, vẫn luôn chăm chỉ tu hành, nhưng vẫn còn một khoảng cách rất xa để chạm ngưỡng cửa Tiên Vương kia.

Mà cho dù nàng có trở thành Tiên Vương trước khi bức màn lớn bị dập tắt thì cũng không có ích lợi gì, không thể thay đổi điều gì cả.

"Chẳng lẽ ta phải sử dụng đồ vật mà phụ thân ta để lại lúc trước? Nhưng như vậy có thể thay đổi được gì không?"

Trong nội tâm của Sầm Sương không khỏi có chút tuyệt vọng.

Trong khoảng thời gian này, Thương Minh Cảnh bên kia cũng có những thay đổi kinh thiên động địa, xuất hiện rất nhiều loại yêu ma, lũ lượt kéo tới. Giờ phút này, mấy vị đại thống lĩnh trong Vô Quy thành cũng đang chém giết với các loại yêu ma ở Bích U chi địa.

Một ít sương mù quỷ dị lan tới từ khe hở nhỏ.

Người có tu vi yếu hơn một chút, một khi đụng phải có thể bị ăn mòn, thần hồn bị chiếm đoạt, trở thành loại yêu ma chỉ biết giết chóc.

"Không phải Thanh Phong đã rời khỏi Vô Quy thành, đi ra ngoại giới sao? Có lẽ hắn có thể tìm được cách. Ta nhớ Thành chủ đã kể lại rất nhiều chuyện cho Thanh Phong biết."

"Không chỉ có riêng chúng ta đã từng là Tiên Cung di tộc…"

Quy lão chắp hai tay sau lưng, càng ngày càng khom xuống, bất lực thở dài.

Nghe thấy như vậy, trong mắt của Sầm Sương không khỏi lộ ra một tia hy vọng, dù sao Thành chủ cũng đã từng nói qua, lai lịch của Thanh Phong rất đặc biệt, rất có khả năng hắn có địa vị thiên đại.

Mảnh Vô Quy hải dưới chân lại là nơi sinh sống của rất nhiều hung thú cổ lão, có một số con ngay cả Tiên Vương cũng không phải là đối thủ, chỉ có thể trở thành thức ăn cho bọn chúng.

Mà không ai biết tận cùng của Vô Quy hải rốt cuộc có cái gì.

Khi hắn nhặt được Thanh Phong ở Vô Quy hải, trên người Thanh Phong lại không hề có vết thương nào.

Từ một mặt khác ở Vô Quy hải, không biết hắn đã lưu lạc bao nhiêu năm, phiêu bạc đến nơi đây, quên lãng đi tất cả...

Nhưng bản năng chiến đấu dường như là bẩm sinh, bất kỳ thuật pháp thần thông nào cũng có thể học thông ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chính Thành chủ đã từng nói, trong cuộc đời dài đằng đẵng nhàm chán của mình, hắn chưa bao giờ gặp được một thiên tài như vậy.

"Đúng vậy, có lẽ Thanh Phong sư huynh sẽ mang đến hy vọng cho chúng ta."

"Chúng ta chờ ngày hắn trở về."

Sầm Sương khẽ gật đầu, trong ánh mắt mang theo một tia mong đợi.

Ù ù!

Nhưng vào lúc này, ở phía xa, bức màn vốn đã ảm đạm đột nhiên chấn động, giống như ở ngoại giới đã xảy ra một trận động đất kinh hoàng.

Vầng sáng vốn dĩ đã ảm đạm là càng thêm mờ nhạt, hào quang trong đó như muốn biến mất. Tất cả các sinh linh trong Phù Diêm Cảnh đều cảm thấy vòm trời run rẩy, không nhịn được hướng mắt nhìn sang.

Hết chương 2258.
Bạn cần đăng nhập để bình luận