Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1639: Cố nhân

Chương 1639: Cố nhân

"Vị Tứ công chúa kia là cố nhân à?" Nghe A Thanh nói vậy, Cố Trường Ca nhẹ nhàng cười hỏi.

Khẽ gật đầu một cái, A Thanh đưa mắt nhìn về phía Cố Trường Ca rồi đáp: "Nàng là Tứ công chúa của Nam Minh hoàng triều, đồng thời cũng là đệ nhất thiên tài, đệ nhị mỹ nhân của Nam Minh hoàng triều."

"Đệ nhất thiên tài, đệ nhị mỹ nhân?" Hình như Cố Trường Ca có chút kinh ngạc.

"Con người Tuyên Điệp rất tốt, sau khi biết có Vực Ngoại Thiên Ma xâm lấn, nàng đã đi theo đại quân đến biên giới để chống đỡ." A Thanh trả lời.

Ầm!

Dư chấn bùng nổ lúc trước càng ngày càng kinh khủng, bức tường đồ sộ như núi đang sụp đổ, cuối cùng vỡ nát sập xuống, vô vàn quang hoa tan vỡ, căn bản không thể chống chọi với đại quân của thượng giới được nữa.

Vô lượng kiếm khí xông lên tận trời, mỗi một đạo đều nặng như núi, chúng chém ngang về phía trước.

Nhưng khi đến trước thân ảnh cầm kim sắc đại đỉnh trong tay kia thì lại vỡ nát giống như bọt biển rồi hóa thành tro tàn.

Tất cả mọi người đều ho ra máu lùi lại, cho dù đã dốc hết toàn lực thì bọn họ cũng khó mà ngăn cản được bước chân của đối phương.

Đây là cảnh tượng khiến người khác phải tuyệt vọng.

Binh sĩ cưỡi hung thú phát động tiến công, tiếng hô "giết" vang trời, hết thảy vật cản ven đường đều bị phá hủy, tựa như lợi kiếm đáng sợ không có gì không phá hủy được.

Trong thành trì sắp sụp đổ có một chiếc liễn xa bay lên không, chung quanh có rất nhiều thân ảnh đang bảo vệ nó, tựa hồ định thừa cơ phá vây.

Bên cạnh chiếc liễn xa này có một vị lão giả trên mặt không có râu trắng cầm đạo kiếm trong tay, hắn đứng lơ lửng trên không, muốn ngăn cản thân ảnh đáng sợ cầm kim sắc đại đỉnh kia.

"Đừng mơ qua được!"

Hắn khẽ quát một câu, đạo kiếm phát sáng rực rỡ, phun ra từng đạo kiếm mang đáng sợ chiếu rọi cả bát phương.

"Sâu kiến ngu dốt, dựa vào ngươi mà cũng dám ngăn cản ta?"

Thân ảnh kinh khủng cầm kim sắc đại đỉnh trong tay lạnh lùng nói. Ngoại hình của hắn không giống người cho lắm, con mắt dọc mọc trên mi tâm của hắn có lôi văn lượn lờ.

Hiển nhiên thực lực của hắn vô cùng cường đại, chính là một trong những cường giả mà lần này thượng giới sai phái tới Kiếm Huyền đại thế giới.

Ở hướng đó, rất nhanh hai người bắt đầu giao chiến. Chấn động khủng bố bao phủ trên trời dưới đất, vô số sơn mạch chung quanh đều đang rung động, nứt ra những khe hở mờ mờ, sát khí vô tận tỏa ra.

Giao chiến ở mức độ này, đối với toàn bộ sinh linh và tu sĩ ở phía dưới mà nói thì cho dù chỉ là một đạo dư chấn cũng là tai họa mang tính hủy diệt.

Đối mặt với sự chém giết tàn nhẫn của đại quân thượng giới, tu sĩ của Kiếm Huyền đại thế giới cơ hồ không còn đường chống cự, bọn họ liên tục bại lui, liên tục tan tác.

Nam Hoang thành trước đó còn nguy nga sừng sững, trong giây phút này đã hoàn toàn sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích.

Thiếu nữ A Thanh nhìn khung cảnh này, tay nhỏ nắm chặt lại, thấy không đành lòng quay đầu sang hướng khác.

Đại chiến thảm khốc như vậy, Kiếm Huyền đại thế giới căn bản không có cách nào chống cự được.

Hơn nữa nàng biết rất rõ những đại quân trước mắt này cũng chỉ là một phần nhỏ trong số người mà lần này thượng giới đã phái tới.

Nhiều đại quân còn đang đóng quân ở thiên ngoại, ở đó còn có nhiều cường giả hơn.

"Xem ra vị cố nhân kia của ngươi không chạy được rồi."

Thần sắc của Cố Trường Ca không biến hóa, hắn cười nhạt một tiếng, dẫn A Thanh bước qua phế tích cổ thành ở phía trước. Tốc độ của hắn không tính là nhanh nhưng tựa hồ vùng đất dưới chân lại đang thay đổi vùn vụt, ngay sau đó bọn họ đã xuất hiện ở ngoài vạn dặm.

"Ân nhân, ngươi có thể giúp nàng một tay không?" Bây giờ A Thanh cũng đã chú ý đến biến hóa của chiến cuộc nơi đó, trong ánh mắt nàng mang theo một chút khẩn cầu.

Rõ ràng vị lão giả trên mặt không có râu trắng kia cũng không phải đối thủ của kẻ đến từ thượng giới. Hắn đã ho ra máu và rơi xuống hạ phong, toàn thân nhuốm máu, khí tức uể oải, ngay cả đạo kiếm trong tay cũng đã vỡ nát.

Một khắc sau, chiếc kim sắc đại đỉnh kia từ trên giáng xuống mang theo những lôi đình kinh khủng.

Trên khuôn mặt của lão giả xuất hiện tử khí, hắn hét thảm một tiếng, trực tiếp bị nghiền thành sương máu, hình thần câu diệt.

Một màn này khiến cho đại quân thảm bại trên chiến trường càng tuyệt vọng hơn, nhưng sau khi giết lão giả đó, đạo thân ảnh kia cũng không nán lại thêm mà chỉ sử dụng đại đỉnh tiếp tục đuổi tới phía trước.

Hắn nhìn ra được bên trong liễn xa phía trước có người cực kỳ quan trọng, nếu không vị lão giả kia cũng sẽ không dùng cái chết để kéo dài thời gian.

"Đùng!"

Trên vòm trời có nhiều kỵ sĩ lao xuống hơn. Chuông lớn ngân vang, sóng âm như đao khuếch tán ra, tựa như lưỡi hái của tử thần điên cuồng gặt hái sinh mệnh .

Không chỉ có vô vàn kiếm tu trên không nát bấy, ngay cả đại quân dưới đất cũng ngã xuống la liệt, giữa thiên địa tràn ngập khí tức tuyệt vọng.

"Tứ công chúa, nguyên lão đã vẫn lạc, hắn bị Vực Ngoại Thiên Ma đánh chết rồi."

Mấy người bên trong liễn xa cảm nhận được dư chấn ở phía xa kia, nét mặt không khỏi lộ ra vẻ bi thống.

Một nha hoàn có gương mặt xinh xắn còn hoa dung thất sắc, mặt mũi tái nhợt run rẩy không ngừng.

Trong mắt bọn họ, nguyên lão đã thuộc về nhóm cường giả siêu cấp, thế nên hiện tại mới được Hoàng chủ của Nam Minh hoàng triều điều đến bên cạnh Công chúa để bảo vệ nàng.

Thế nhưng hắn lại bị Vực Ngoại Thiên Ma đáng sợ kia nhanh chóng đánh chết, thậm chí còn không kéo dài được chút thời gian nào.

Một giọng nói tỉnh táo vang lên bên trong liễn xa: "Vực Ngoại Thiên Ma giáng lâm lần này còn đáng sợ hơn so với lần trước, nguyên lão đã là cường giả Đệ Thất cảnh, vậy mà vẫn không phải là đối thủ của người đó."

"Rất có thể đối phương đã bước nửa bước vào Đệ Bát cảnh."

Hết chương 1639.
Bạn cần đăng nhập để bình luận