Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1097: Phá trận xông vào

Chương 1097: Phá trận xông vào

“Huyền Dương Thiên Đao không phải của ngươi, tại sao lại ở trong tay ngươi?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Quân Nhược Khê lạnh lùng, giọng nói của nàng ẩn chứa một luồng sát khí lạnh lẽo.

Mặc dù bị ngăn cách bởi một cái giếng cổ, nhưng thực lực hiển hiện vào lúc này lại thực sự có thể chống lại sức mạnh của Thiên Kiếm Huyền Dương.

Đương nhiên, nàng chủ yếu vẫn dựa vào lực lượng trận pháp ở đây, nếu không tuyệt đối sẽ không thể bộc phát ra thần uy lớn như vậy chỉ với tu vi Chí Tôn cảnh của nàng.

“Muốn biết không? Vậy thì xuống hỏi chủ nhân của nó không phải là được rồi sao?”

Cố Trường Ca đứng trên không, vẻ mặt lạnh lùng, huyền y bay phất phới, mái tóc óng ánh, giống như một vị Thần trẻ tuổi xuất hiện từ thần thoại cổ xưa, mang theo ánh sáng rực rỡ.

Giờ đây, khi hắn vung đao về phía trước, phía sau giống như dâng lên một mặt trời màu đen tỏa ra ánh sáng, vô số xiềng xích có quy tắc giáng xuống, dường như có thể chém đứt nhật nguyệt tinh thần bên ngoài bầu trời.

“Ngươi đã giết đệ đệ ta.”

“Không thể có chuyện ngươi giết hắn chỉ để lấy được Huyền Dương Thiên Đao từ hắn.”

Sắc mặt của Quân Nhược Khê lại thay đổi, mặc dù được được lực lượng của trận pháp ở đây gia trì, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.

Mặc dù tu vi của hắn chỉ ở Chuẩn Chí Tôn Cảnh, nhưng khí tức của hắn thậm chí còn đáng sợ hơn một vài vị Chí Tôn, lại còn cầm Đế khí, quả thật là vô cùng mạnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng tế ra một thanh tiên kiếm trong suốt, rạng rỡ từ trong tay áo của mình.

Đây là một loại cấm khí thượng cổ, mặc dù chỉ được sử dụng hạn chế một vài lần nhưng thần uy bộc phát lại vô cùng đáng sợ.

Khi Quân Nhược Khê hướng ra ngoài qua giếng cổ, một thanh kiếm khí vô biên quét qua, va vào thanh đao của Cố Trường Ca.

Đồng thời trận văn ở đây lại phục hồi trở lại, khí tức sơn hải sụp đổ nổ ra, muốn tiêu trừ một kích kia của Cố Trường Ca.

“Chút thủ đoạn ấy của ngươi mà muốn ngăn ta à?”

Vẻ mặt của Cố Trường Ca vẫn thờ ơ, không có chút thay đổi nào với thủ đoạn của Quân Nhược Khê, lại chém xuống.

“Sao lại có thể?”

Đột nhiên, sắc mặt của Quân Nhược Khê thay đổi rõ rệt, nàng khó tin, cơ thể ngồi trong giếng cổ run lên dữ dội, lòng bàn tay trắng như ngọc xuất hiện những đường máu, nàng bị lực phản kích gây bị thương.

Ngay sau đó, khoảng không rung chuyển, Quân Nhược Khê phát hiện thanh kiếm mà nàng tế ra đã bị giam cầm.

Đao quang rộng lớn lại rơi xuống, nhưng khoảng không bên ngoài giếng cổ như ngưng đọng, một sức mạnh khó hiểu ập đến.

“Phụt.”

Quân Nhược Khê phun ra một ngụm máu, dù nàng không chân chính giao thủ với Cố Trường Ca, nàng chỉ đang cạnh tranh bằng pháp thuật thần thông trong không khí, nhưng nàng rõ ràng không địch lại.

“Dính đến quy luật của không gian, thì cũng có luân hồi.”

Khuôn mặt của nàng lạ thường, cảm thấy rùng mình, lần đầu tiên rùng mình vì một người trẻ tuổi.

Sức mạnh của đối phương khiến nàng tuyệt vọng, nếu không phải do nhiều hạn chế về trận văn ở đây thì đối phương đã giết nàng từ lâu rồi, sẽ không cho nàng cơ hội chống lại.

“Nếu ngươi không ra, vậy ta sẽ vào giết ngươi.”

Cố Trường Ca lại lạnh nhạt nói, đồng thời con ngươi sâu thẳm của hắn bắt đầu phát sáng, thần quang đen trắng dâng trào.

Loại sức mạnh đó là không gì sánh kịp, dường như mở lại Vũ Trụ Hồng Hoang, một lần nữa ngưng tụ Thiên Địa Huyền Hoàng.

Một trái một phải, đen trắng đan xen, giống như luân hồi đang tiến hóa, có thể nhìn thấy hỗn loạn khí, vô số đại tinh đang rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn thi triển hoàn toàn nó từ sau khi luyện hoá luân hồi bản nguyên vào mắt mình.

Loại khí tức kia cực kỳ kinh người, có thể gọi là cái thế, ngay cả Bạch Liên Nhi, Khương Lạc Thần và những người khác, đều có cảm giác tim đập nhanh, thần hồn run rẩy.

Dưới cái nhìn đó, chân tướng của thiên địa, sinh tử già yếu của vạn vật, không ngừng lặp đi lặp lại tuần hoàn đều không chỗ nào che giấu.

Đây là một thủ đoạn chí cao.

Tất cả trận pháp trên giếng cổ đều nổ tung, diễn dịch ra đủ loại thần uy nghịch thiên, muốn chống lại lực lượng của ánh mắt này.

“Rắc rầm.”

Giếng cổ run lên, hư không mờ mịt, bắt đầu sụp đổ, vết nứt khủng khiếp xuất hiện.

Cơ thể Quân Nhược Khê run lên, nàng lại ho ra vài ngụm máu, sắc mặt tái mét, dường như không còn một giọt máu.

Lòng nàng run lên, khó có thể tưởng tượng được ngay cả trận pháp ở đây cũng khó có thể địch nổi lực lượng của đối phương.

Ngay sau đó, Cố Trường Ca đã tìm ra sơ hơ trong trận pháp của nơi này, chém một lần nữa, tất cả các quy tắc bị phá vỡ, bùng nổ ở bên ngoài giếng cổ.

Hắn bước tới, rơi xuống giếng chống lại khí cơ đáng sợ trong đó.

Chỉ cần một nhát đao, hắn đặt trên cổ Quân Nhược Khê, chỉ cần một chút lực, cơ thể nàng có thể bị tách rời ngay lập tức, hương tiêu ngọc vẫn.

“Ngươi...”

Vẻ mặt của Quân Nhược Khê kinh hoàng, khó có thể tưởng tượng được những trận văn do thượng cổ thần linh này bố trí lại bị Cố Trường Ca phá vỡ, đi thẳng xuống giếng cổ như vậy.

“Cho ngươi một sự lựa chọn, cho ta biết chuyện ngươi biết.”

Cố Trường Ca liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, giọng điệu không hề dao động.

Quân Nhược Khê tỉnh táo trở lại, nàng cảm thấy cái lạnh khủng khiếp đang bao quanh cổ.

“Ta không biết, ngươi giết ta đi.”

Nàng ngồi xếp bằng ở đó, mái tóc như tuyết, khuôn mặt không chút máu, nàng đã bị thương nặng bởi trận giao thủ với Cố Trường Ca vừa rồi.

“Vậy sao?”

Cố Trường Ca không nói nhảm với nàng nữa, Thiên Kiếm Huyền Dương chém xuống, máu tươi tóe ra một hồi, nhưng hắn không hoàn toàn chém xuống, chỉ là mở ra một vết thương gớm ghiếc.

“Ngươi...”

Vẻ mặt của Quân Nhược Khê đau đớn, trái tim nàng run lên.

Bởi vì Huyền Dương Thiên Đao không phải là một vũ khí bình thường, mà là một thanh Đế khí.

Các quy tắc của Đế Cảnh trong đó có thể dễ dàng tiêu diệt sinh lực của nàng, khiến vết thương của nàng khó chữa lành.

Bây giờ, nàng thậm chí cảm thấy đang kề cận tới cái chết.

Hết chương 1097.
Bạn cần đăng nhập để bình luận