Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2302: Ta đi theo ngươi được không?

Chương 2302: Ta đi theo ngươi được không?

Khóe miệng Lạc Nhan Khê lộ vẻ chua xót, không nhịn được mà khẽ lắc đầu, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện hình như mình đã quá chìm vào hồi ức, đã nói rất nhiều rồi. Cố Trường Ca cũng dừng lại, ở bên cạnh lẳng lặng nghe nàng giãi bày.

Sau khi nàng thức tỉnh ký ức kiếp trước, những hình ảnh đó cứ thường xuyên hiện lên trong đầu, thế nhưng nàng không thể kể cho ai nghe. Dường như sau khi phát hiện Cố Trường Ca cũng giống mình, trong lúc nhất thời nàng mới nói liên tục như vậy.

Kể lại hết những chuyện mà nàng vẫn luôn giữ trong lòng.

Đương nhiên, dù sao Lạc Nhan Khê cũng đã đạt tới trình độ kia, cho nên nàng có tư cách tiếp cận với những chân tướng này.

Vì thế mà hiểu ra có rất nhiều cổ giới cũng giống như gia viên của nàng, bị hắc ám xâm nhập, bị thanh tẩy hoàn toàn, bị huỷ diệt trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng.

Đối với nàng, Cố Trường Ca chính là người có số mệnh tương đồng với nàng.

Sau khi trải qua vô số năm tháng, nàng tỉnh giấc tại một thế giới xa lạ, không biết bản thân đang ở chỗ nào, không biết quê hương của mình được chôn cất ở đâu.

Giữa sự hỗn loạn mơ hồ chỉ có vũ khí đã đứt gãy truyền tới liên hệ yếu ớt cho nàng, từ đó nàng biết tất cả những thứ này không phải là mơ, mà là chuyện đã thật sự xảy ra.

Trong lúc cô đơn thì đột nhiên phát hiện ra có người giống nàng, cho nên Lạc Nhan Khê mới làm ra những hành động như thế.

"Dù chỉ một ngày xảy ra chiến tranh cũng khiến con người tuyệt vọng, có điều bởi vì sự tuyệt vọng này mới thể hiện được nỗi buồn vui lẫn lộn của vạn tộc tiền bối."

Cố Trường Ca yên lặng nhìn Lạc Nhan Khê nói xong, sau đó mới cảm khái một câu, cứ như hắn đã từng trải qua chuyện tương tự vậy.

Kỳ thực những cái này không cần nàng phải nói, vừa nãy hắn đã nhìn hết những gì nàng trải qua trong kiếp trước rồi.

Đó chính là những hình ảnh phản chiếu chân thực của những thế giới cổ lão kia trong Thương Mang vô tận, cổ giới cùng loại thì có nhiều lắm, nhưng chỉ cần một cơn thuỷ triều ập tới thì sẽ lập tức vỡ vụn.

Lạc Nhan Khê nghe xong, trong mắt như có quang mang hiện lên, có điều rất nhanh liền biến mất. Mặc dù vui buồn lẫn lộn nhưng tất cả đều là chuyện đã qua.

Vả lại hành động của bọn hắn thoạt nhìn thì hùng tráng nhưng chẳng phải cũng chỉ như con kiến lay động cây cỏ, không biết lượng sức hay sao?

Có điều thông qua phản ứng của Cố Trường Ca, nàng cũng có thể nhìn ra chắc hẳn hắn cũng đã trải qua những chuyện này, thế giới nguyên bản bị phá vỡ, hôi phi yên diệt bên trong hạo kiếp.

Dù sao với cách nhìn của Lạc Nhan Khê thì thế gian này không hề có bất kỳ sinh linh hay tu sĩ nào có thể chống lại hạo kiếp như thế kia, cho dù nỗ lực đến nhường nào, cuối cùng cũng sẽ trở thành bọt nước, táng diệt ở trong đó.

"Chuyện của ta đã nói xong rồi, vậy còn ngươi?"

Nàng ngước lên nhìn Cố Trường Ca, có chút tò mò...

Cố Trường Ca mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Ta cũng giống ngươi, cũng là một người đi trước từng bôn ba để tìm đạo."

"Cũng có thứ muốn bảo vệ, chỉ là với năng lực hiện tại của ta, có lẽ vẫn còn không thể làm được."

"Đương nhiên, để làm được những điều này, ta có thể không tiếc tất cả mọi thứ."

"Ngươi cũng giống ta sao?"

Với cách nhìn của Lạc Nhan Khê, những gì Cố Trường Ca nói nghe thật nhẹ nhàng. Hắn cũng không nói thêm gì khác nhưng lại ẩn chứa một loại ý chí không cách nào có thể lay động.

Cái kiểu vân đạm phong khinh này giống như là sau khi trải qua vô số chuyện liền có cái nhìn lãnh đạm với tất cả mọi thứ. Nàng lại càng tò mò muốn biết rốt cuộc trong quá khứ Cố Trường Ca đã trải qua những gì.

Thứ muốn bảo vệ? Là thế giới đã tiêu vong? Hay là cố nhân, ái nhân, bằng hữu thân thích? Điều này khiến Lạc Nhan Khê nhớ tới chính mình, chẳng phải trong lòng nàng vẫn luôn có suy nghĩ muốn bảo vệ tất cả sao?

Có điều Cố Trường Ca không có ý định nói ra thì nàng cũng không thể tiếp tục truy hỏi.

"Những gì cần nói cũng đã nói xong, ngươi còn muốn đi cùng ta nữa không?"

Một khúc nhạc đệm như thế này đối với Cố Trường Ca mà nói cũng chỉ là một chuyện chẳng đáng kể, sau này những nhân vật giống với Lục Nhan Khê sẽ còn nhiều hơn nữa.

Có lẽ không chỉ Sơn Hải chân giới, những chân giới, cổ giới còn lại, trong u tối cũng sẽ có loại lực lượng này. Các nhân vật đã từng vì bảo vệ che chở chúng sinh mà lập nên chiến tích hiển hách.

Bảo hộ một luồng chân hồn của bọn hắn bất diệt thì có thể tỉnh lại ở hậu thế, một ngày kia sẽ có thể trở về.

"Đây được coi như lực tu chỉnh thuộc về Thiên Đạo chân chính ư?"

"Âm thầm lập lại trật tự, nỗ lực đoạt lại quyền của Thiên Đạo từ Bản Nguyên Giới?"

Từ đó Cố Trường Ca có không ít suy đoán.

"Khoảng thời gian này ta muốn đi cùng ngươi, được không?"

Lạc Nhan Khê nhẹ nhàng mở lời, hỏi Cố Trường Ca.

Nàng cảm thấy bản thân mình giống với Cố Trường Ca, đều là cùng một loại người. Nếu trong tâm đã có chấp niệm, có điều niệm, từng muốn bảo vệ tất cả, cùng chung một mục đích, vậy thì tại sao không thể cùng nỗ lực?

Lạc Nhan Khê cảm thấy bản thân sẽ có ngày tỉnh lại tại hậu thế, đó cũng không phải ngẫu nhiên và ngoài ý muốn mà chính là thiên ý.

Nếu đã là thiên ý, vậy thì sao không thuận theo thiên ý mà làm?

Lạc Nhan Khê có cảm giác Cố Trường Ca trước mặt không phải nhân vật đơn giản, đi cùng với hắn có lẽ sẽ thật sự thay đổi được gì đó.

Hết chương 2302.
Bạn cần đăng nhập để bình luận