Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1567: Là uyên ương chứ không phải là vịt hoang

Chương 1567: Là uyên ương chứ không phải là vịt hoang

Mấy ngày sau đó, giống như Cố Trường Ca đoán, tin tức các thế lực đạo thống tiến vào Côn Sơn bị hao tổn đã truyền đi khắp nơi, tựa như sao băng rơi vào biển sâu, dậy lên sóng to gió lớn khó có thể tưởng tượng được.

Không những không cứu được tiên tổ của Cơ gia mà còn thả ra đạo nhân kinh khủng bị phong ấn trong huyền ngọc, sát phạt thành tính, sát khí ngập trời.

Cũng may là cuối cùng thì đạo nhân kinh khủng kia không hề rời khỏi Côn Sơn, rất nhiều người suy đoán hắn đã bị tiên tổ của Cơ gia giải quyết rồi, thậm chí là hai người đã đồng quy vu tận.

Đủ mọi loại suy đoán khác nhau dẫn đến oanh động cực lớn.

Khi biết vũ y đạo nhân được thả ra, gần như là tất cả các thế lực đạo thống đều tức giận.

Thân phận của kẻ cầm đầu Giang Thần lập tức bị tiết lộ ra ngoài, người thừa kế Ma Công, truyền nhân của Thần Nguyên Sư lừa giết giáo chủ của các đại giáo.

Mặc kệ là chuyện nào thì đều khiến người người oán trách, hận không thể thiên đạo vạn quả hắn ra.

Chuyện đầu tiên mà các thế lực đạo thống làm là phái nhân thủ tìm hiểu thân phận của Giang Thần.

Ở tất cả các cổ thành đều có thể nhìn thấy bố cáo treo thưởng Giang Thần với mức giá trên trời.

Thậm chí còn có chi sĩ nghĩa khí tập kết lại một chỗ định chinh phạt Giang Thần.

Rất nhiều người đều cảm giác hắn không hề chết ở Côn Sơn, ngược lại là thừa dịp trốn thoát, bây giờ không biết đang ẩn núp ở chỗ nào.

Sau đó, rất nhiều lai lịch của Giang Thần cũng bị người khác tìm được.

Kết quả khiến rất nhiều người khiếp sợ, bọn hắn phát hiện những thứ mà Giang Thần từng trải qua hơn hai mươi năm trước dường như đều tiêu thất trong hư không.

Không ai biết Giang Thần sinh ra ở đâu, đến từ nơi nào, sư phụ sau lưng hay ở các loại đạo thống đều không có bất kỳ dấu vết nào.

Giống như là hơn hai mươi năm qua chưa từng có bất kỳ ghi chép nào về hắn. Giang Thần như một tờ giấy trắng.

Chuyện ly kỳ như vậy đã tạo ra không ít chủ đề nóng hổi, khiến cho tất cả các tu sĩ ở trong cổ thành đều nhao nhao suy đoán, cảm thấy sau lưng Giang Thần chắc chắn có đại nhân vật chống đỡ.

Hắn ẩu giấu cũng quá sâu.

Toàn bộ những thứ này đều nằm trong dự liệu của Cố Trường Ca, cho dù Giang Thần đã chết thì cũng phải tiếp tục cõng nồi.

Mà trong khoảng thời gian này, thanh trừ tai họa Tuyệt Âm Thiên, chinh phạt người thừa kế Ma Công cũng đã trở thành những chuyện hàng đầu của các đại thế lực đạo thống.

Côn Sơn vốn rung chuyển khó yên mà cũng dần dần tĩnh mịch lại, quy về cấm địa, không còn sinh linh nào dám xâm nhập vào trong nữa.

Cố Trường Ca cũng không ở lại Côn Ô thành bao lâu, sau khi phân phó An Nhan xử lý chuyện An tộc thì hắn lập tức trở về trong tộc.

Có thể nói hắn đã thu hoạch được rất nhiều trong lần nghĩ cách cứu viện tiên tổ Cơ gia này.

Tạm thời không cần nhắc tới những thứ như danh tiếng, chỉ thôn phệ bản nguyên của vũ y đạo nhân và tiên tổ của Cơ gia cũng đủ để hắn tiêu hóa rất lâu.

Trừ giọt Ẩn Tiên chân huyết kia, trong đó ẩn chứa rất nhiều cảm ngộ và mảnh vụn pháp tắc của vị Ẩn Tiên của An tộc. Cố Trường Ca thôn phệ thì ngược lại còn giúp hắn củng cố vững chắc căn cơ sau khi đột phá đến Kẻ thành đạo.

Hắn cũng không tuyên bố ra ngoài việc hắn đã đột phá tới cảnh giới Kẻ thành đạo, điều này đối với Cố Trường Ca mà nói cũng không quan trọng lắm.

Thượng giới đã kiêng kỵ hắn từ lâu rồi, nếu bỗng nhiên tin tức hắn đột phá bị truyền ra ngoài, e là sẽ tạo thành oanh động rất lớn, không hề nhỏ hơn chuyện Côn Sơn.

Cho nên Cố Trường Ca quyết định đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Trên đỉnh núi, gió thổi đến, mây mù mờ mịt tựa như tiên cảnh rơi xuống nhân gian.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, vân hải lăn lộn không thấy điểm cuối, thiên địa tựa như một mảnh mênh mông, chỉ có một vài ngọn núi lộ ra hình dáng.

“Ngươi đã thành đạo?”

Tiếng nói thanh lãnh bình tĩnh, tựa hồ không nghe ra bao nhiêu dao động, hoặc là vẫn luôn như thế.

Trên một tảng đá, Cố Thanh Y ngồi ở đó, đôi mắt thanh tịnh xinh đẹp nhìn qua phương hướng Cố Trường Ca đi tới, nhẹ giọng hỏi.

Nàng vẫn một thân bạch y, dáng người yểu điệu, cần cổ trắng nõn thon dài, tóc đen xõa trên vai, chân mày tựa lá liễu, mũi ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, lộ ra vẻ đẹp không tì vết, không có bất kỳ ngôn từ nào có thể diễn tả được.

“Chỉ là may mắn mà thôi, vậy mà chuyện này cũng bị ngươi phát hiện.”

Cố Trường Ca cười cười đi tới, sau đó ngồi lên tảng đá mà nàng đang ngồi.

Cố Thanh Y nhích sang bên cạnh, khẽ gật đầu rồi nói: “Từ may mắn này dùng ở trên người ngươi cũng không phù hợp.”

“Quả nhiên Thanh Y ngươi rất để mắt tới ta, có điều bây giờ ta vẫn chưa thấy được cảnh giới của ngươi.”

“Thật trùng hợp, lần này ta lấy được một kiện đồ vật, có lẽ ngươi sẽ biết.”

Cố Trường Ca lơ đễnh nở nụ cười, bỗng nhiên trong tay hắn xuất hiện một vật.

Một chiếc thuyền lớn cỡ bàn tay, óng ánh mà cổ xưa, tràn ngập khí tức tang thương.

Phảng phất như có thể bôn ba ở trong dòng sông thần bí nào đó.

“Tạo Hóa Tiên Chu?”

Ánh mắt Cố Thanh Y rơi xuống tay hắn, dường như hơi biến hóa nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

Nàng cũng không hỏi vì sao Cố Trường Ca có được nó bởi vì trong thâm tâm nàng đã đoán ra được.

“Xem ra ngươi thực sự đã biết nó.”

Cố Trường Ca cười cười, sau đó thu hồi Tạo Hóa Thiên Chu.

“Lần này từ thế gian trở về ta còn mang theo một đồ vật tốt hơn cho ngươi, ta cảm thấy chắc chắn ngươi sẽ thích…”

Nói xong, hắn tiện tay vung lên, quang hoa loé sáng.

Bỗng nhiên trên tảng đá trước mắt xuất hiện rất nhiều những món đồ chơi nhỏ ở dưới phàm trần, ví dụ như son phấn, túi thơm, trâm cài tóc, khuyên tai ngọc, cây lược gỗ,… Tất cả đều là những thứ mà nữ tử yêu thích.

Cố Thanh Y nhìn dáng vẻ này của hắn, đột nhiên thần sắc có chút hoảng hốt, sau đó cầm túi thơm uyên ương lên.

“Ta nhớ trước kia ngươi cũng đã từng đưa vật tương tự như vậy cho ta.”

“Lúc đó ngươi nói cho ta biết đây là uyên ương chứ không phải vịt hoang.”

Nói xong, khóe môi nàng nhếch lên tạo thành một đường cong nhè nhẹ, tựa như nhớ ra điều gì đó nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.

Hết chương 1567.
Bạn cần đăng nhập để bình luận