Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3466. Cá cắn câu



Chương 3466. Cá cắn câu




“Không sao, việc đã qua rồi, chút thủ đoạn nhỏ này còn không gây thương tổn được cho ta đâu.”
Cố Trường Ca khoát tay mỉm cười, sau đó có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc rằng sau khi ta biết Tà Nguyệt Tông bị sinh linh hắc ám đột kích, ta đã điều động thuộc hạ đến tiếp viện nhưng vẫn chậm một bước. Khi đến, Tà Nguyệt Tông đã là một vùng phế tích…”
“Minh chủ không cần áy náy tự trách. Nếu không bị Chính Nhất Minh vứt bỏ, Tà Nguyệt Tông cũng sẽ không bị hủy diệt.”
Trần Nghi nhớ đến những đồng môn và đệ tử của mình, tâm trạng không khỏi sa sút.
“Ngươi không cần quá bi thống. Theo ta được biết, trước khi Tà Nguyệt Tông bị hủy diệt, một đám trưởng lão dẫn đầu rất nhiều đệ tử chạy nạn, chia nhau đào tẩu. Bây giờ tất cả đã tản mát tứ hải bát hoang, nhưng một ngày nào đó, không chừng Tà Nguyệt Tông có thể trùng kiến lại.”
Cố Trường Ca an ủi.
Trần Nghi nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Thân phận của Cố Trường Ca như thế nào mà vì chuyện nhỏ nhặt này cố ý an ủi nàng như thế. Ở Phạt Thiên Minh xa lạ, nàng dường như tìm được sự cảm mến và ấm áp.
Sau đó, nàng cũng không tiếp tục lưu lại quấy rầy Cố Trường Ca. Sau khi ổn định lại tâm trạng, nàng cáo từ rời đi. Bên ngoài có nhân vật cấp thống lĩnh dẫn đường dẫn nàng rời khỏi nơi này.
Hoa sẽ có ngày nở, Tà Nguyệt Tông tất nhiên cũng có ngày trùng kiến. Nàng cần phải thoát khỏi bi thống, không cần đắm chìm trong quá khứ. Bây giờ đang có đệ tử chờ nàng chăm sóc.
Không chừng còn có đệ tử của nàng như Lam Hân, Cố Tiên Nhi…
“Nước trà vẫn còn nóng đấy…”
Sau khi Trần Nghi đi rồi, Lăng Ngọc Linh nhìn chén trà vừa rót mới nãy, lắc đầu nói.
Nàng không cho rằng Cố Trường Ca bởi vì rảnh rỗi, vì một việc nhỏ của Tà Nguyệt Tông mà đích thân triệu kiến Trần Nghi, lại còn nói nhiều như thế.
Hơn nữa, có liên quan đến chuyện sứ giả Chính Nhất Minh hành thích Cố Trường Ca, nàng biết rất rõ đây chẳng qua Cố Trường Ca thuận miệng tìm cớ, chứ hoàn toàn không có chuyện này.
Hắn càng không có chuyện phân phó cao tầng Chính Nhất Minh điều động đại quân đến tiếp viện Tà Nguyệt Tông.
Những lời hắn nói vừa nãy chỉ là hắn dùng để lừa gạt nữ nhân tên Trần Nghi kia.
Cố Trường Ca hẳn có mục đích khác. Là vì cái gì? Tà Nguyệt Tông sao?
“Ừm, có con cá mắc câu rồi?”
Cố Trường Ca cũng không để ý đến Lăng Ngọc Linh đang hoang mang bên cạnh, mắt nhìn cần câu hơi rung nhẹ, ngón tay nhẹ giơ lên, cần câu lập tức vạch phá mặt ao, dây câu trong nháy mắt căng đến gấp thẳng.
Mặt ao vốn yên tĩnh, sương mù đột nhiên cuồn cuộn. Ánh sáng hỗn độn bành trướng như kim hà nở rộ. Hình như có sinh linh đáng sợ đang giãy dụa bên dưới mặt ao, muốn tránh thoát ra.
Lăng Ngọc Linh cũng ngưng thần nhìn lại.
Tiếng rồng gào thét vang vọng núi sông, chấn động hoàn vũ vang lên. Một sinh linh vảy màu vàng kim, thần quang lượn lờ, tràn ngập khí tức cổ lão tang thương bị dây câu quấn chặt, từ dưới ao đằng không bay lên, sau đó phốc một tiếng bị Cố Trường Ca ném xuống đất.
Sinh linh này cực kỳ đáng sợ, giống như chân long, tràn ngập vảy rồng, sừng rồng cao chót vót. Cơ thể vốn khổng lồ rơi xuống nội viện, đột nhiên biến thành con rắn nhỏ, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ và run rẩy.
Lúc này, Lăng Ngọc Linh mới nhìn rõ ở đầu kia lưỡi câu của Cố Trường Ca có một cánh tay ngọc trắng nõn mềm mại như củ sen tuyết, trong suốt không tỳ vết, giống như bị chặt đứt khỏi vai.
Vết thương bóng loáng như gương, tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt, giống như củ sen.
“Vật chất thần tính, đây là cánh tay của một vị tổ thần?”
Kiến thức của Lăng Ngọc Linh rất rộng, lập tức nhận ra, gương mặt tuyệt mỹ chỉ toàn là chấn kinh.
Ánh mắt của nàng hướng về sinh linh bị dây câu quấn chặt, không thể động đậy bên cạnh ao. Đó cũng là một tôn thần, nhưng vật chất thần tính trên người còn lâu mới nồng đậm bằng cánh tay.
Thời đại này, sinh linh thể hệ tẩu thần đạo còn rất ít, chứ đừng nói chi tu thành thần.
Tiên thiên thần linh tuyệt tích, thần chi còn lại phần lớn cũng đều là trong thể hệ tẩu thần đạo từng bước tu hành đến cảnh giới như bây giờ.
Tuy nhiên, rõ ràng rằng cánh tay mà Cố Trường Ca dùng để câu cá thuộc về một vị tổ thần cực kỳ cổ lão, tuyệt không phải thần chi xuất hiện thời đại hậu thiên.
“Còn tưởng rằng vật lớn đến cỡ nào, không nghĩ đến chỉ là thứ tôm tép nhãi nhép.”
Cố Trường Ca khẽ lắc đầu.
“Ngươi… ngươi chính là minh chủ Phạt Thiên Minh?”
Sinh linh bị dây câu trói lại hoảng sợ nhìn Cố Trường Ca, giọng nói phát run.
“Nhận ra ta thì tốt. Cái tên Thái Tuyên tổ sư đâu rồi? Nếu hắn muốn đoạt cánh tay của mình về, tốt nhất nên ngoan ngoãn tự mình ra tay.”
Cố Trường Ca đạm mạc nói.
“Minh chủ tha mạng, minh chủ tha mạng. Làm sao tiểu thần biết được vị trí của tồn tại tổ thần chứ. Ta chỉ ngẫu nhiên cảm giác được trong thời không có thần tính vật chất nồng đậm, còn tưởng rằng vị thần minh đó giao chiến với đại địch, không cẩn thận rơi xuống bên trong thời không, cho nên mới tùy tiện tiếp cận…”
Sinh linh tràn đầy sợ hãi, run rẩy giải thích. Hết chương 3466.



Bạn cần đăng nhập để bình luận