Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 973: Trở thành người tốt?

Chương 973: Trở thành người tốt?

"Là gặp phải phiền toái gì sao?"

Cố Trường Ca phất tay cho đám người lui ra, sau đó tùy ý ngồi xuống, cười cợt hỏi.

Con ngươi Giang Sở Sở nhìn hắn chằm chằm, cũng không mở miệng, chỉ đứng yên ở chỗ đấy.

"Nói đi, nơi nào lại bùng lên Tuyệt Âm tai họa, tìm được đầu nguồn của mối tai họa chưa?"

"Có điều trước đó ta phải nói rõ, đừng nghĩ đến chuyện tốt tay không bắt sói, muốn ta hỗ trợ thì có thể, nhưng thù lao cũng không thể thiếu."

Cố Trường Ca thuận miệng hỏi, gần đây tu vi của hắn đã đến Đại Thánh cảnh đỉnh phong, còn thiếu một chút nữa là đột phá Chuẩn Chí Tôn cảnh.

Nếu có thể tìm được Tuyệt Âm nguyên bản, vậy thì có thể đột phá nhanh hơn một chút.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Cố Trường Ca nhớ tới vị Tuyệt Âm hoàng đình công chúa Già Nam kia, nàng ta đồng ý cho mình Tuyệt Âm nguyên bản, nhưng bây giờ vẫn chưa đưa tới.

Một tia phân hồn của nàng ta ở trong tay hắn, Cố Trường Ca không tin nàng ta sẽ quên mất.

Chẳng lẽ Tuyệt Âm hoàng đình lại xảy ra chuyện gì nữa sao?

"Cố Trường Ca!"

Mà giờ khắc này, Giang Sở Sở nghe nói như thế thì cũng sửng sốt một chút, không ngờ Cố Trường Ca vừa đến đã hỏi như vậy.

Lẽ nào ở trong mắt hắn, nguyên nhân bản thân nàng tìm tới hắn đều là bởi vì gặp chuyện phiền phức giải quyết không được hay sao? Không còn có khả năng nào khác sao?

"Hả? Đừng nói là ngươi thật sự đúng như ta nói, định tay không bắt sói đấy chứ?"

Cố Trường Ca chú ý tới cảm xúc của nàng biến hóa, nhiều hứng thú hỏi.

Nói thật ra, không ngờ Giang Sở Sở lại không phải là bởi vì vấn đề của Tuyệt Âm tai hoạ mà tìm hắn, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Có điều, Cố Trường Ca vẫn không có ý định chủ động hỏi tiếp vấn đề này.

Hắn nhưng cảm giác được, Giang Sở Sở đối với hắn rõ ràng từ sớm đã không còn hận ý khắc cốt ghi tâm như trước kia.

"Cố Trường Ca, ngươi có thể đừng giả bộ ngốc nghếch nữa hay không?"

"Ta tới tìm ngươi thì không thể là vì chuyện khác sao?"

Giang Sở Sở hỏi, ánh mắt yên tĩnh nhìn hắn, nhưng trong lòng thì có chút ủy khuất.

Lúc đầu, nàng dự định làm dựa theo lời nói của Vương Tử Câm, kết quả nàng phát hiện, nếu như nàng thật sự không để ý tới Cố Trường Ca, với tính cách của Cố Trường Ca thì chắc chắn sẽ bỏ mặc nàng.

Trở về Chân Tiên thư viện nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng thấy hắn hỏi qua mình.

Cái này khiến Giang Sở Sở khó mà chấp nhận.

Rõ ràng trước đó, Cố Trường Ca đã cứu nàng, đồng thời trợ giúp nàng giải quyết Tuyệt Âm tai hoạ, còn không màng đến thanh danh chút nào.

Nhưng vì sao đối với nàng lại lạnh lùng, chẳng quan tâm như thế?

"Ở giữa hai người chúng ta, còn có thể có chuyện nào khác sao?"

"Đừng quên, ngươi đang giúp đỡ chính nghĩa đó Nhân Tổ điện thánh nữ, mà ta lại là đại ma đầu tội ác chồng chất, gây tai họa cho thiên hạ."

"Cuối cùng thì chúng ta vẫn phải đi về hai phía đối lập nhau, chém giết đến khi một mất một còn mới thôi."

Cố Trường Ca nghe vậy thì nở nụ cười, dường như cũng không khách khí.

"Ngươi là truyền nhân của Nhân Tổ điện, giương cao chính nghĩa"

"Còn ta là ma đầu gây hại thiên hạ."

"Hai ta đã định sẵn là sẽ đứng về hai phía đối lập."

Giang Sở Sở mở to mắt, câu nói đó vang vọng trong đầu nàng.

Trước đó, thật ra nàng chỉ nghĩ rằng Cố Trường Ca đang nói đùa, cũng không phải nghiêm túc.

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn nói vậy cũng không phải là vô lý.

Bởi vì thân phận của Cố Trường Ca sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, hắn không thể giấu được cả đời.

Người thừa kế ma công mang tới tai họa cho thiên hạ, ai cũng muốn giết.

Mà lúc đó, mình thân là thánh nữ Nhân Tổ điện nên đối phó như thế nào, lẽ nào thật sự ra tay giết hắn, nhưng Cố Trường Ca không hề xấu xa đến mức không có cách nào cứu được?

Dù sao thì lúc đó rõ ràng hắn có thể dễ dàng giết chết nàng nhưng lại không ra tay, sau đó còn cứu nàng hết lần này tới lần khác.

Và nàng còn biết bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca. Làm sao nàng có thể làm ra chuyện như thế này được? Giang Sở Sở cũng im lặng và giãy dụa một lúc. Khi đến tìm Cố Trường Ca, nàng hoàn toàn không cân nhắc nhiều như vậy.

Dưới cái nhìn của nàng, nàng muốn gặp Cố Trường Ca, muốn hắn để tâm đến mình, chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhưng sau khi đến cung điện, nàng mới nhận ra rằng Cố Trường Ca hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của nàng và thậm chí còn nói không biết tại sao nàng lại đến tìm hắn.

Điều này khiến trong lòng Giang Sở Sở hơi khó chịu.

"Cố Trường Ca, ta có thể hiểu ngươi, ta biết thật ra ngươi cũng không xấu xa như thế."

"Tuy lúc đó ngươi đã làm loại chuyện đó với ta, nhưng ta biết đó là do ta tự tìm, ta không trách ngươi."

"Cho dù ngươi giết chết Nhân Tổ, ta cũng biết ngươi thân bất do kỷ. Dù sao thân phận của ngươi đã định trước ngươi phải đứng về phía đối địch với Nhân Tổ. Không phải là hắn chết thì là ngươi vong."

Sau đó, Giang Sở Sở vẫn hít một hơi thật sâu và chỉnh lý tâm trạng của mình, khuôn mặt nàng đã bình tĩnh trở lại, đôi mắt đang nhìn về Cố Trường Ca, nhẹ âm thanh như thể muốn giải thích với hắn.

Cố Trường Ca xua tay ngắt lời nàng, mỉm cười nói, “Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không, ta không hề tốt như ngươi nghĩ, những chuyện này đều có mục đích của ta."

Giang Sở Sở nhìn hắn và khụt khịt, bày ra ánh mắt như ngươi đừng lừa ta.

Nàng nói tiếp, "Vậy ngươi giải thích một chút, sau đó tại sao ngươi lại cứu ta ở Tuyệt Âm chi địa và giải quyết Tuyệt Âm tai họa thay ta."

Cố Trường Ca bưng tách trà bên cạnh lên, uống một cách bình thản, sau đó nói với vẻ bình tĩnh, "ta muốn làm gì còn cần giải thích với ngươi sao?"

"Cố Trường Ca, tại sao ngươi không thể thừa nhận những chuyện này chứ?"

Giang Sở Sở cau mày, cảm thấy Cố Trường Ca thích sĩ diện, đang cố gắng ngụy biện nên mới chẳng thèm nghĩ cái cớ giải thích.

Cố Trường Ca lặng lẽ uống trà và không nói lời nào.

Giang Sở Sở lại nói tiếp và lần này nàng còn trực tiếp hơn. Nàng thuật lại nhiều chuyện kể từ lần đầu tiên gặp Cố Trường Ca cho đến lần bị hắn giam giữ sau đó và suy nghĩ trong thời gian gần đây của nàng.

Đồng thời cũng đang giải thích lý do nàng nghĩ rằng tại sao Cố Trường Ca sẽ làm như vậy.

Tất nhiên, đây là suy nghĩ tốt đẹp của nàng, Cố Trường Ca rất muốn chen vào ngắt lời nàng, nói nàng đã nghĩ quá nhiều.

Chỉ có điều hắn nghĩ lại Giang Sở Sở nghĩ như vậy không hề có ảnh hưởng gì đến hắn.

"Hóa ra là vậy sao?"

Cố Trường Ca thích thú lắng nghe, nhưng càng về sau nụ cười của hắn càng kỳ dị.

Được rồi, hóa ra bản thân hắn đúng là một người tốt thật.

Đây là chuyện mà ngay cả bản thân hắn còn không biết.

Hết chương 973.
Bạn cần đăng nhập để bình luận