Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3463. Lo lắng hơn cả ta cơ đấy



Chương 3463. Lo lắng hơn cả ta cơ đấy




“Ngư ông thủ lợi?”
Cố Trường Ca mỉm cười lơ đễnh: “Ai là ngư ông thủ lợi còn chưa biết.”
Lăng Ngọc Linh có chút bất đắc dĩ, biết mình đoán không ra tâm tư của Cố Trường Ca. Thay vì tự dưng phỏng đoán, chi bằng đặt suy nghĩ của mình ở chỗ khác cho rồi.
“Lần này, chỉ sợ Chính Nhất Minh có được chỗ dựa nào đó mới có thể có đảm lượng cứng đối cứng với chúng ta, nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn rơi vào hạ phong, chiến trường các nơi tan tác…”
“Chỉ là ta không nghĩ ra, sinh linh hắc ám rõ ràng đã đạt thành thỏa thuận với Chính Nhất Minh nhưng trong cuộc đại chiến lần này, lại không thấy có bất cứ sinh linh hắc ám nào tương trợ. Bên trong có phải có thứ gì đó kỳ quặc hay không?”
Nàng bước đến, tự nhiên châm đầy nước trà cho Cố Trường Ca, đồng thời cũng rót cho mình một chén.
Nàng bưng chén trà ngồi xuống, ung dung thổi hơi nóng, sau đó nhấp từng ngụm.
“Sinh linh hắc ám bận lo chuyện của mình, cũng không có thời gian và tinh lực đi quản sống chết của Chính Nhất Minh.”
Cố Trường Ca nâng chén trà lên nhấp một ngụm, miệng cười như không cười: “Ngươi là các bậc tiền bối đã từng chống lại hạo kiếp Hắc Họa, hẳn đã quên mục đích của sinh linh hắc ám?”
Lăng Ngọc Linh hơi giận: “Lần nào ngươi cũng lấy việc này để ghẹo ta. Ta là các bậc tiền bối thì như thế nào, bây giờ còn không phải dưới tay ngươi, thay ngươi bán mạng sao?”
“Xem ra, ngươi ở chung với Mộc Yên quá lâu, thành ra cũng học được cái nhanh mồm nhanh miệng của nàng ấy.”
Cố Trường Ca mỉm cười nói.
Khóe miệng Lăng Ngọc Linh cũng lộ ra ý cười, sau đó duỗi bàn tay trắng như tuyết vén lại mấy sợi tóc rơi xuống bên tai, nói khẽ: “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, xem ra lời đồn không sai. Sinh linh hắc ám đích thật muốn thông qua đại tế phục sinh Đại Thiên Chi Chủ. Nhưng từ tình huống phát ra tin tức này mà xem, chỉ sợ ngoài Chính Nhất Minh, Phạt Thiên Minh, thế lực thứ tư cũng đã bắt đầu chen chân…”
Cố Trường Ca hứng thú nhìn nàng, dường như cảm thấy kinh ngạc khi nàng nhắc đến đề tài này.
“Vậy ngươi nói một chút đi, thế lực thứ tư này có thể là ai chứ?”
Hắn hỏi.
“Ta nghi rất có khả năng có liên quan đến Hi Nguyên Thánh Nữ đào tẩu năm đó. Dù sao sư tôn của nàng cũng là Hi Nữ, đã từng là nhân vật nổi danh cùng với Tây Thánh, Trung Quân, Nam Tôn, Bắc Đế.”
“Luân Hồi Kính vẫn còn nằm trong tay Hi Nguyên Thánh Nữ. Bây giờ tung tích của nàng không rõ. Ta suy đoán nàng rất có khả năng ở cùng một chỗ với Hi Nữ. Nhân vật hiểu rõ tổ chức Đại Thiên như thế chỉ sợ cũng chỉ là đám người Hi Nữ mà thôi.”
Lăng Ngọc Linh nghe xong, chăm chú suy nghĩ một lát rồi mới đưa ra suy đoán của mình.
Cố Trường Ca cũng làm ra vẻ tập trung suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Ngươi phân tích rất có lý. Nhưng thế lực thứ tư này không phải bạn cũng chẳng phải địch. Trong thời gian ngắn, xem ra sẽ không có xung đột quá lớn với Phạt Thiên Minh.”
Lăng Ngọc Linh gật đầu: “Nhưng thanh danh Phạt Thiên Minh như vậy, khó tránh khỏi về sau sẽ phải tiếp xúc với thế lực thứ tư đang ẩn tàng này. Ta nghĩ vẫn nên đề phòng trước thì hơn.”
Cố Trường Ca nhìn nàng, mỉm cười tán thưởng: “Nhìn đi, ngươi còn lo lắng cho tương lai phát triển của Phạt Thiên Minh hơn cả minh chủ ta đây.”
“Dù sao nó cũng là tâm huyết của ngươi, ta cũng muốn tận khả năng của mình để giúp ngươi, xem như đền bù hiểu lầm.”
Lăng Ngọc Linh nói.
“Ngươi nói như vậy, rốt cuộc ta cảm thấy trước đó những gì ta đã nỗ lực vì ngươi xem như đáng giá.”
Cố Trường Ca nhẹ nhàng cất chén trà, nở nụ cười thản nhiên.
Có lẽ ngay cả Lăng Ngọc Linh cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này nàng thay đổi cũng rất bình thường, hợp tình hợp lý.
Nhưng Cố Trường Ca nhiều ít vẫn có chút không quen.
Thật ra, hắn càng thưởng thức sự can đảm có khả năng chịu chết, chứng minh sự trong sạch của nàng trước các tộc, các đạo thống ở Chúng Diệu Sơn.
Tuy nhiên, nàng vì che giấu vị trí Lục Hợp Thiên Uyên mà không tiếc chém đứt ký ức liên quan đến nó. Thủ đoạn này ngược lại rất quả quyết.
Nhưng Lăng Ngọc Linh đã đánh giá cao tầm quan trọng của Lục Hợp Thiên Uyên đối với Cố Trường Ca.
Vù.
Cần câu nhẹ nhàng xẹt qua mặt ao, dây câu óng ánh rơi thẳng xuống ao, một gợn sóng không lớn tóe lên.
Cố Trường Ca thanh thản dựa vào ghế mây, ném cần câu bên dưới, cứ như chờ người nguyện ý mắc câu.
Lăng Ngọc Linh có chút cảm giác bất đắc dĩ lẫn buồn cười.
Có ai có thể tưởng tượng được, trong thời buổi Thương Mang rung chuyển đại loạn, thân là Phạt Thiên Minh Chi Chủ lại nhàn nhã câu cá trong sân.
Tuy nhiên, nàng cũng nhìn ra được ao nước trước mặt Cố Trường Ca mặc dù trong thấy đáy nhưng bên trong thời không trùng điệp, tầng tầng xen lẫn, khí tức thế giới tràn ngập, không biết lưỡi câu đã rơi xuống thế giới phương nào.
Ai biết trong đầu Cố Trường Ca suy nghĩ cái gì chứ. Tiểu viện lại khôi phục lại sự yên tĩnh như trước đó.
Hương trà bốn phía, nước trà sôi ùng ục bốc hơi bên trên bếp bùn. Lăng Ngọc Linh kiên nhẫn nấu trà cho Cố Trường Ca, bỏ từng chút từng chút một các loại đạo trà trân quý vào ấm, hào quang dung hội, lập lòe kinh người, hiện ra các loại dị tượng.
Lúc này, một âm thanh bẩm báo đột nhiên truyền đến từ bên ngoài: “Minh chủ, ta đã mang người đến…” Hết chương 3463.



Bạn cần đăng nhập để bình luận