Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 903: Sao trên thế gian lại có người độc ác đến vậy

Chương 903: Sao trên thế gian lại có người độc ác đến vậy

Giang Thần trốn vào một bụi rậm, tim đập loạn xạ, cực kỳ căng thẳng bất an, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay chân lạnh ngắt.

Nếu vừa nãy hắn phản ứng chậm một chút thôi thì tuyệt đối đã có kết cục như bọn Vương Ngưng, bị luồng ánh sáng màu đỏ nổ tung thành tro bụi.

Điều này khiến hắn vô cùng khiếp sợ, hai chân thậm chí còn mềm nhũn ra.

Lớn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.

Trong thế giới kẻ mạnh ăn kẻ yếu, nếu không chút thủ đoạn bảo vệ mạng sống, thì kết cục của hắn thật sự không khác gì con sâu cái kiến, bị người tiện tay bóp chết.

Hơn nữa, Giang Thần tuyệt đối không ngờ, đám sinh linh này lại dám to gan tàn nhẫn như vậy, ném bọn hắn vào khu rừng cổ này, thậm chí còn không định tha cho bọn hắn.

Đây chắc chắn là mệnh lệnh của Cố công tử kia!

Nghĩ đến đây, Giang Thần hoàn toàn sợ rởn tóc gáy.

Đối phương không giết họ trước mặt Tiêu Nhược Âm, mà phải động thủ lúc này, chỉ để giả vờ là người tốt trước mặt Tiêu Nhược Âm.

Lúc đó, trong bữa tiệc, giả vờ dịu dàng tốt bụng, kết quả trong nháy mắt phái ngươi lấy tính mạng của bọn hắn.

Sao trên thế gian này lại có người độc ác như vậy!

Biết người biết mặt mà không biết lòng!

Mấy đồng bạn của hắn có lẽ không may mắn như hắn, tuyệt đối không thể thoát khỏi đám sinh linh tu vi mạnh mẽ, có thể cưỡi mây đạp gió này.

“Ngưu Điền ngươi nhất định phải không được có chuyện gì đâu đấy...”

Giang Thần lo lắng nhìn theo một hướng khác, vừa hắn để ý thấy Ngưu Điền chạy trốn theo hướng khác.

Mà thể lực của Ngưu Điền còn mạnh hơn hắn nhiều, nếu hắn có thể chạy thoát, vậy thì Ngưu Điền chắc chắn cũng có thể.

“Tên họ Cố kia, ta và ngươi không chết không thôi! Nếu Ngưu Điền gặp chuyện không may, sau này nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...”

Giang Thần nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lạnh lẽo.

Hắn biết kẻ gọi là Cố công tử kia không phải là người tốt gì, nhưng thật sự không ngờ hắn lại độc ác tới mức này.

Ngoài mặt đồng ý thả họ đi, nhưng lại bí mật phái người đuổi tận giết tuyệt.

Lần đầu tiên gặp Cố Trường Ca, hắn mặc áo trắng hơn tuyết, siêu nhiên mà thoát tục, phong thái ưu nhã như tiên, khí chất như ngọc, có thể nói không giống người phàm trần.

Nhưng tại sao thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy, thật sự không muốn chừa đường sống cho bọn hắn hay sao?

Rõ ràng giữa bọn hắn không có thù oán gì!

Giang Thần chưa bao giờ căm thù một người như vậy, Tiêu Nhược Âm bên cạnh một kẻ đáng sợ như thế, quả thực khiến người ta lạnh sống lưng, rợn tóc gáy.

“A...”

Lúc này, Giang Thần nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

Điều này khiến sắc mặt hắn thay đổi, nghe ra đúng là âm thanh của một người trong đám đồng bạn, xem ra đối phương đã ra thủ đoạn thâm độc rồi.

Điều này khiến trong lòng hắn rét lạnh, không dám ở lâu, xoay người vội vàng chạy sâu vào rừng.

Trên bầu trời, từng cầu vồng lướt qua, cưỡi mây đạp gió, che phủ cả bầu trời.

Sau khi những sinh linh này hóa thành nguyên hình, vô cùng đáng sợ, giống như quả núi nhỏ, mây đen cuồn cuộn, đang đuổi giết họ.

Loại khí tức kinh khủng này giống như bị ngọn núi đè lên đầu, khiến người ta hoàn toàn không thở nổi.

Giang Thần không ngừng chạy trốn, liên tục chạy sâu vào rừng.

Những cây cổ thụ gần đó càng lúc càng cao lớn, vô cùng tươi tốt, chỉ là cành lá có thể che khuất một khoảng trời nhỏ.

“Vì để giết mấy phàm nhân chúng ta mà lại phái đi nhiều người như vậy...”

Giang Thần nắm chặt nắm đấm, lúc này cũng không biết năng lực từ đâu chống đỡ hắn không ngừng chạy trốn.

Càng về sau, chướng khí và sương mù ở đây càng dày đặc, thậm chí Giang Thần còn cảm thấy cơ thể mình bị ăn mòn, có chút không chịu nổi loại khí tức này.

“Khí linh, ngươi nhanh nghĩ cách cho ta, nếu không ta chết đi, ngươi không kí chủ thì cũng không sống nổi đâu...”

Giang Thần cắn răng, câu với Tạo Hóa Tiên Chu khí linh trong thức hải.

“Ngươi cứ chạy về phía trước đi, địa thế ở đây không được, vào trong chỉ cần dời núi lấp sông thay đổi địa thế, ta chắc chắn có thể chặn đám sinh linh đằng sau...”

Tạo Hóa Tiên Chu khí linh cũng sốt ruột nói, giọng nói run run, vô cùng lo lắng, hắn tuyệt đối không ngờ chuyện sẽ trở thành như vậy, tên họ Cố kia quá đáng hận.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao đang yên đang lành mang chúng ta tới chỗ này, lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta? Khó nói tất cả đều là an bài của Tiêu Nhược Âm, thế nhưng chúng ta và nàng không oán không thù, tại sao nàng lại làm như vậy.”

“Không phải, chuyện này không phải do Tiêu Nhược Âm an bài, nàng vô tội, nàng không thể làm ra chuyện này!”

"Vậy thì hẳn là Cố công tử ghê tởm đó gây ra, vì sao hắn phải làm như vậy, chúng ta căn bản không có bất kỳ thù oán gì với hắn!"

Một hướng khác, Giang Thần và người huynh đệ tốt Ngưu Điền cũng đang liều mạng chạy trốn.

Mặt mũi hắn trắng bệch, sau lưng phát lạnh, tay chân như nhũn ra, nếu như không phải là dựa vào một hơi chống đỡ, vừa rồi hắn đã muốn xụi lơ trên đất.

Hắn thật không dám tin, đám sinh linh kia đang êm đẹp lại đột nhiên ra tay với bọn hắn, hơn nữa còn đáng sợ như vậy, muốn đuổi tận giết tuyệt.

Đầu tiên là mang bọn hắn tới rừng rậm hoang vắng âm u, sau đó mới ra tay giết bọn hắn, muốn hủy thi diệt tích.

Chuyện này quả thực là không lưu lại cho bọn hắn bất kỳ đường sống nào.

Cho dù bọn hắn trốn thoát khỏi sự đuổi giết của đám sinh linh này thì có lẽ cũng không trốn thoát khỏi khu rừng cổ nguy cơ trùng điệp này, đến cuối sẽ chết ở chỗ này.

"Cố công tử đó quả nhiên giống như A Thần đã nói, thật sự không phải là người tốt lành gì, lúc ấy ta lại còn cho rằng hắn là người cực kỳ lương thiện!"

Ngưu Điền nghiên răng nghiến lợi nói, lần đầu tiên trong lòng hắn thống hận một người như thế.

Bây giờ hắn nhớ lại lời Giang Thần nói, xem ra viên khảo thí thạch kia thật sự bị người động tay chân, mục đích chính là đuổi bọn hắn đi, sau đó giết chết bọn hắn.

Như vậy, cho dù sau này Tiêu Nhược Âm tu hành thành công, muốn tìm kiếm tung tích của bọn hắn thì có lẽ cũng không làm được!

"Quả là tâm tư độc ác! Tiêu Nhược Âm ở bên cạnh Cố công tử đó thật sự quá nguy hiểm, ai biết Cố công tử đó có ý đồ gì với nàng.”

Ngưu Điền cắn răng, không ngừng chạy vào sâu trong rừng.

Tuy nhiên rất nhanh, hắn đã nghe thấy từ sau lưng truyền tới một âm thanh thảm thiết, đó chính là đồng bạn của hắn, điều này làm cho sắc mặt của hắn lần nữa kịch biến.

Vô cùng may mắn là, lúc ấy Giang Thần phản ứng còn nhanh hơn hắn, không biết vì sao đám sinh linh kia cũng không vội đuổi giết bọn hắn, mà giống như mèo vờn chuột, để cho bọn hắn chạy trốn trước.

Nếu như bị đuổi kịp, cũng không nên nhanh như vậy.

"Nếu như có thể chạy ra khỏi nơi đây, ta nhất định sẽ báo thù!"

Trên gương mặt Ngưu Điền tràn đầy tức giận.

Sau đó, càng chạy về phía sâu, hắn phát hiện sương mù nơi này càng đậm.

Hết chương 903.
Bạn cần đăng nhập để bình luận