Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 867: Ta và Cố Trường Ca không đội trời chung

Chương 867: Ta và Cố Trường Ca không đội trời chung

"Sư thúc ngươi không có theo sau sao?"

Mặc dù đã sớm đoán được như thế, nhưng khi nghe nói sư thúc như vậy, sắc mặt Sở Hạo rất khó coi, hít sâu một cái, ép buộc mình tỉnh táo lại.

"Hôm nay, bên cạnh Cố Trường Ca đang có một vị cường giả Đế Cảnh thần bí bảo vệ, ta tùy tiện đi theo, rất có thể bị vị Đế Cảnh kia hiểu lầm, cho rằng cùng một nhóm với Tử Phủ, tới ám sát Cố Trường Ca..."

Mặt của Bạch Dương lộ vẻ kiêng kỵ, giải thích.

Bản thân hắn có nhận biết đối với vị Chí Tôn Tử Phủ được phái tới, cứu Tử Dương Thiên Quân.

Thực lực của hắn coi như mạnh hơn đối phương, nhưng cũng không mạnh hơn nhiều.

Lúc này, nếu gặp phải vị Đế Cảnh cường giả thần bí kia, không phải đi chịu chết sao?

"Sư thúc cân nhắc chu đáo, là ta lỗ mãng."

Nghe vậy, Sở Hạo nắm chặt nắm đấm, trong lòng lại hiện ra sự không cam lòng.

Hắn tu hành từ nhỏ, một đường xuôi gió thuận nước, đạt được rất nhiều cơ duyên, cũng chưa có gặp phải thất bại gặp trắc trở gì.

Gần mấy trăm tuổi chính là Chí Tôn cảnh cuối cùng, tiền đồ sáng lạng, tương lai chỉ cần không chết, ắt phải là nhân vật đứng đầu ở thượng giới.

Nhưng hôm nay ở trên người Cố Trường Ca, hắn lại nhiều lần gặp phải đả kích lớn.

Cho dù là hôm nay sư thúc có thực lực Chí Tôn lộ mặt, nhưng cũng không làm gì được Cố Trường Ca, thậm chí cũng không dám hiện thân đi dò xét.

"Nhưng Hạo nhi ngươi cũng không cần lo lắng, ta nhìn Đường Uyển trước đó đi gặp Cố Tường Ca, rồi đi ra, thật ra thì cũng chính là thời gian uống cạn chung trà thôi... Giữa hai người hẳn sẽ không phát sinh cái gì, hơn nữa khí tức Đường Uyển thanh khiết, vẫn là thân hoàn bích..."

Thấy bộ dáng của Sở Hạo như vậy, Bạch Dương có chút bận tâm không biết làm sao, vỗ vai hắn một cái, rất sợ một hạt giống tốt lại bị hủy như vậy.

Cho nên không nhịn được mở miệng khuyên như thế.

Một nữ nhân mà thôi, cũng không đáng cho Sở Hạo để ý như vậy.

Nhưng những lời này hắn không có nói nhiều.

"Ta biết, sư thúc yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ."

Giờ phút này, Sở Hạo đã bình tĩnh lại, biết lúc này, trách cứ Đường Uyển cũng không thể nào.

Nhưng loại chuyện này, hắn phải nghĩ biện pháp giải quyết ngăn cản.

Cố Trường Ca điên rồ như vậy, ai biết hắn có một ngày nào đó có thể bỗng nhiên gây chuyện lung tung?

Mà đến lúc đó Đường Uyển là một nữ tử yếu đuối, chẳng lẽ còn có thể chống cự sao?

Nhưng lúc này, sắc mặt của Sở Hạo đột nhiên thay đổi lần nữa, cảm giác tu di trong truyền tin phù, có tin tức từ Chu Tước cổ quốc truyền tới.

Nếu như không phát sinh việc lớn gì, Chu Tước quốc chủ sẽ không chủ động liên lạc với hắn.

"Chuyện gì xảy ra?"

Bạch Dương chú ý tới sắc mặt Sở Hạo thay đổi, không nhịn được hỏi.

"Chu Tước cổ quốc xảy ra chuyện… Đáng ghét… Ta và Cố Trường Ca không đội trời chung!"

Sở Hạo lấy ra truyền tin phù, rất nhanh tra xét xong tin tức trong đó, sắc mặt cũng bỗng nhiên thay đổi kịch liệt.

Hắn trở nên âm trầm khó coi, gần như nghiến răng nghiến lợi, từ trong cổ họng phun ra những lời này, hận ý ngút trời.

"Sư thúc, chúng ta trở lại Chu Tước cổ quốc trước."

Nói xong, hắn định quay về ngay, không nghĩ tới đang lúc giao chiến với Tử Phủ, Cố Trường Ca còn không quên tính toán tới Chu Tước cổ quốc.

Ngược lại thật sự độc ác!

"Chẳng lẽ là..."

Sắc mặt của Bạch Dương hơi thay đổi, cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Hắn mơ hồ đoán được cái gì, đối với thủ đoạn của Cố Trường Ca, không nhịn được sinh ra một hơi khí lạnh.

Khi Sở Hạo bàn luận về cách đối phó Cố Trường Ca, Cố Trường Ca đã ra tay trước một bước.

Hơn nữa, thủ đoạn còn rất đáng sợ, có thể nói sấm rền gió cuốn, làm người ta rợn cả tóc gáy, giết người không thấy máu.

Khoảng thời gian này, ánh mắt của thượng giới bây giờ, dường như đều hội tụ ở lãnh thổ Tử Phủ, không có tu sĩ và đạo thống không chú ý đến tất cả những thứ này.

Cho dù là bên ngoài Phật Sơn siêu nhiên, nhóm thế lực Nhân Tổ điện, cũng đang chú ý rất cẩn thận.

Trường Sinh chiến, Bất Hủ kiếp, từ xưa đến nay, xuất hiện qua bao nhiêu lần?

Tất cả mọi người dâng trào nhiệt huyết, cảm xúc kích động.

Đại quân trùng điệp, cưỡi cổ chiến thuyền giá lâm, đến từ Thiên Hoàng sơn, các loại thế lực đạo thống, Thái Cổ Diệp tộc, lấy cớ chinh phạt người thừa kế Ma Công, thảo phạt cờ hiệu Tử Dương Thiên Quân, trực tiếp đánh tới.

Nếu san bằng Tử Phủ, đối với hắn mà nói, cũng có thể chia cắt rất nhiều chỗ tốt.

Tử Phủ sừng sững vô số năm, tích lũy bao nhiêu tài nguyên và nội tình.

Hôm nay, trận chiến này ở trong mắt tất cả mọi người, Tử Phủ ắt phải bị tiêu diệt, không có bất kỳ khả năng dư thừa nào.

Trận đại chiến này có thanh thế vô cùng kinh khủng, trong chu vi trăm triệu vạn tinh không, đều bị chấn động, khó có thể tưởng tượng.

"Giết đi!"

"San bằng Tử Phủ!"

Tỉ tỉ tu sĩ và sinh linh trùng điệp, vượt qua Hư Không Hải, hỗn độn loạn xạ, thanh thế ngút trời, dường như sát khí muốn bao phủ hết thảy.

Vô số thế lực ven đường sợ hãi, co rúm ở biên giới, không dám lên tiếng.

Nhìn những đạo thống này với thế lực phụ thuộc, che khuất bầu trời từ phía chân trời.

Tỉ tỉ số lượng đại quân, chèn ép, tựa như một thanh lưỡi dao tuyệt thế, lấy thiên uy mà đúc, ầm ầm bổ ra hết thảy!

Ầm!

Trong Tử Phủ, tất cả đệ tử và trưởng lão, sắc mặt nghiêm túc, thúc giục các loại thủ đoạn chí cường.

Thần quang ngút trời, kích hoạt hộ sơn đại trận, đủ loại tia sáng khắp trời, xen lẫn ở trong trời đất, hội tụ thành một chiếc lưới vô cùng lớn, muốn chống lại.

Nhưng tu sĩ đánh tới thật sự quá nhiều, Thiên Hoàng sơn thống ngự vạn tộc, tất cả tinh nhuệ phái tới, mây trời cuồn cuộn, giết tới long trời lở đất, bầu trời mất đi ánh sáng.

Thiên thu vạn cổ, rất khó gặp một trận này.

Ở một nơi khác, tất cả sinh linh có thể cảm nhận được thiên ngoại có khí thế mãnh liệt, vô thượng càn quét.

Từng viên đại tinh run rẩy, run cầm cập, bầu trời vũ trụ rung động, trời đất vặn vẹo.

Nơi đó truyền tới gầm thét và âm thanh chết chóc, chấn động vô số thế lực.

Có thể suy ra, nơi đó phát sinh đại chiến kinh khủng như thế nào.

Hết chương 867.
Bạn cần đăng nhập để bình luận