Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2160: Hắn đã quay lại

Chương 2160: Hắn đã quay lại

Phía trên bầu trời, sấm rền che kín, lôi quang đáng sợ đang tụ lại, rất nhanh sau đó đã trở thành một vùng lôi hải. Tiên Đạo khí tận diệt hoàn vũ khiến vô vàn sinh linh ở những nơi xa xôi đều có thể cảm nhận được. Nhưng sau khi cảm giác được dao động truyền đến từ Tây Tiên vực, sắc mặt tất cả sinh linh đều biến đổi.

Không người nào dám đi tra xét, cho dù tất cả đều biết, có lẽ đang có một Kẻ thành đạo độ kiếp thành tiên ở đó.

Lúc trước, trong tòa cổ thành này đã có biết bao Tiên Vương đổ máu vẫn lạc, có Tiên Vương của Tây Tiên vực, cũng có năm vị Vương của Dị vực đã vẫn lạc vào năm trước.

Giờ đây, Thông Thiên cổ thành đã biến thành một vùng đất chết, đầy rẫy những nguy cơ khủng bố và không có bất kỳ một sinh linh nào.

Trong phạm vi ngàn vạn dặm, mọi nơi đều hóa thành tử địa, rất nhiều khu vực có đại tinh rơi xuống, đâu đâu cũng thấy các khe nứt và đại liệt cốc đáng sợ.

Sinh linh của Dị vực cũng từng tiến hành tế bái từ nơi xa, hy vọng oan hồn của các vị Vương Dị vực có thể sớm ngày an ổn. Lúc trước tứ Vương giáng lâm chốn này nhưng lại đều bị một nhân vật Cấm Kỵ chém giết, trở thành chất dinh dưỡng, bị thôn phệ sạch sẽ.

Tin tức này đã gây xôn xao khắp Dị vực, rất nhiều Vương tộc cổ lão đều vì vậy mà cảm thấy sợ hãi.

Thậm chí còn có người đi đến nơi sâu nhất để bái kiến Đế tộc chi tổ vẫn luôn ngủ say từ trước tới nay, muốn báo cho bọn hắn biết việc này.

Sau khi lẩn trốn về đến Dị vực, Minh vương là người sống sót duy nhất sau lần đó. Trước tiên hắn nghĩ đủ mọi cách, cố gắng hoàn nguyên cảnh ngộ lúc đó để báo lại chân tướng, tuy nhiên lại phải chịu phản phệ, không ngừng ho ra máu.

Rất nhiều người đều hiểu được từ trong miệng hắn rằng tồn tại Cấm Kỵ đã bước ra từ Thông Thiên cổ thành.

Có lẽ đó chính là kẻ đã làm cho Tiên vực sụp đổ, Khởi Nguyên chi giới táng diệt, Tiên Cung cũng bởi vì vậy mà tan vỡ từ vô vàn kỷ nguyên trước.

Tin tức quá kinh hãi và khủng bố như vậy khiến khắp nơi tại Dị vực đều rơi vào khủng hoảng.

Ngay từ đầu, rất nhiều người đều cảm thấy đó là nhân vật cổ lão đi ra từ trong luân hồi, là Chí cường giả xưa kia của Tiên vực, nhưng chưa từng nghĩ đó sẽ là một tồn tại Cấm Kỵ.

Vô số năm qua đi, hắn lại hiện thế. Chuyện này có ý nghĩa gì? Tai họa, đại nạn, tận thế?

Nỗi hoang mang vô tận lan tràn khắp mọi nơi trên thổ địa bao la vô ngần của Dị vực, các tộc đàn lớn và các thế lực đều sợ run người.

Bởi vì bọn hắn biết rõ sự đáng sợ của trận chiến khi đó nên càng có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng ấy. Ai không biết được tin tức này thì còn có thể bình tâm giữ bình tĩnh.

Ngay cả Vương của Dị vực cũng không ngoại lệ chút nào, cuộc sống hàng ngày quả thật khó có thể an yên.

Đây là vùng thánh thổ vĩnh hằng bất hủ, sương mù màu xám lồng lộng bao phủ, có một tòa thành trì cổ kính, Sinh Mệnh Cổ Tinh bàng bạc. Trên vòm trời còn có rất nhiều lầu các cung điện tọa lạc.

Vô số con dân và tu sĩ đã sinh sôi ở vùng thánh thổ này. Khắp nơi đều có các pho tượng đứng sừng sững, rất nhiều tín đồ quỳ phục ở bên dưới, thành kính cúng bái, không ngừng dập đầu.

Minh vương phủ treo cao giữa hư vô, sương mù hỗn độn che kín nơi đây, trông vừa rộng lớn vừa hào hùng. Kể từ sau khi chạy trốn từ Tây Tiên vực trở về, Minh vương thường giấu mình ở bên trong phủ, sống một cách chừng mực.

Chỉ riêng một vài hậu bối tử tôn được hắn trọng dụng hoặc các Tiên Vương hảo hữu khác thì mới có thể được hắn triệu kiến.

"Khí tức này..."

Nhưng lúc bấy giờ, Minh vương đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn lại đột nhiên mở mắt, biểu cảm có phần ngạc nhiên nghi ngờ, thậm chí là hoảng sợ.

"Không thể nào, điều này sao có thể chứ."

Cảm xúc của hắn nhấp nhô không ổn định, xảy ra biến đổi dữ dội.

Trong lúc nhất thời, trên không trung của vùng lãnh thổ rộng lớn này, tinh vân bắt đầu biến hóa, rất nhiều đại tinh cuộn trào mãnh liệt tựa như hãn hải sục sôi. Chúng va vào nhau rồi nổ tung thành bột mịn chỉ trong khoảnh khắc.

Vô số con dân và tu sĩ kinh hoàng quỳ phục xuống đất liên tục dập đầu, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

"Minh vương lão tổ làm sao thế?"

Vài vị chân tiên cổ lão mở mắt, gương mặt đầy vẻ khiếp sợ, nhốn nháo rời khỏi động phủ, xuất hiện trên không trung ở ngoại giới.

"Hắn lại tới nữa!"

"Hắn đã đặt chân lên Tiên vực, tuyệt đối không thể sai được."

Trong phủ đệ, Minh vương kịp phản ứng, giọng nói có chút run rẩy.

Đồng thời, mi tâm của hắn đau nhói, xương gò má phát quang, chỗ ấy cứ như sắp nổ tung, trên nguyên thần bị lây dính phải khí tức nào đó, ban đầu vốn còn u ám vô cùng nhưng bây giờ lại phát quang sáng rực lên.

Hắn đã hiểu vì sao lúc đó mình có thể đào tẩu sống sót, đó cũng không phải là nhờ may mắn.

Mà là Cố Trường Ca cố ý làm thế, nhằm lưu lại một tọa độ nào đó ở trên người hắn, hòng có thể xác định được vị trí của hắn, rồi sau đó giáng lâm đi đến Dị vực.

Trước đó sau khi trở về, hắn còn cố ý đi bái phỏng một vị Đế tộc chi tổ, thỉnh cầu người nọ kiểm tra xem trên người mình có cái gì dị thường hay không.

Kết quả là bình an vô sự, chỉ là hắn lo nghĩ nhiều mà thôi, điều này khiến Minh vương thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hơn nữa sau khi quay về lãnh thổ Dị vực, trước tiên hắn đã lật xem sách cổ trong dĩ vãng nhằm hiểu biết hơn về Cố Trường Ca. Nhưng cho dù chỉ tìm được một bản ghi chép thì kết luận đưa ra cuối cùng cũng khiến hắn hốt hoảng rùng mình.

Vậy nên có một khoảng thời gian, chỉ cần hắn vừa nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hãi hùng ở Thông Thiên cổ thành lúc đó.

Chuyện này đã sắp trở thành bóng ma và tâm ma của hắn.

Hết chương 2160.
Bạn cần đăng nhập để bình luận