Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1186: Táng Thiên Thuỷ

Chương 1186: Táng Thiên Thuỷ

"Trường Ca thiếu chủ, mời ngài đi theo lão phu."

Sau đó Đường lão thái gia ở phía trước dẫn đường, đưa Cố Trường Ca đi vào trong điện, sương mù chảy xuôi, con suối tịch mịch, tiên khí bồng bềnh, cảnh sắc thanh u tuyệt đẹp.

Ngay cả gạch ngói cũng không phải là vật bình thường, rất trang nghiêm cổ kính, lấp lóe các loại hào quang, lộ ra khí chất tôn quý.

"Nơi này chỉ có khách nhân tôn quý nhất của Đường gia chúng mới có thể được mời đến nơi đây, lúc trước Đường gia chúng ta dùng một số tiền lớn, mời một vị cổ tu phụ trách xây dựng, thuộc loại phong cách tiên cổ."

Đường lão thái gia cung kính mở miệng, hai đầu lông mày vẫn còn có một chút tự hào.

Dù sao kiểu cung điện lầu các này đã rất hiếm gặp, mỗi một miếng gạch ngói đều rất quý giá.

Cố Trường Ca gật đầu, tùy ý nhìn lướt qua , nói, "Hoàn toàn chính xác có chút phong cách Tiên Cổ."

Thấy Cố Trường Ca không có nhiều ý kiến, đám người Đường gia cũng không bất ngờ.

"Vậy thì Trường Ca thiếu chủ ngài ở đây nghỉ ngơi, chúng ta sẽ không quấy rầy ngài."

Rất nhanh, bọn người Đường lão thái gia nhao nhao lui ra, nhưng hắn mở miệng kêu tên Đường Uyển, bảo nàng ở lại.

Rất nhiều tộc nhân khác của Đường gia rất kinh ngạc, nhìn về phía Đường Uyển với nhiều ánh mắt, không biết từ khi nào nàng lại quen biết với Cố Trường Ca.

Đôi mắt của Đường lão thái gia lộ ra dị sắc, vậy mà Đường Uyển không có nói ra chuyện nàng quen biết Trường Ca thiếu chủ với bọn hắn.

Lần trước, chuyện Đường Thiên bị Doãn Mi tính kế, bọn hắn cũng không biết là do Cố Trường Ca ở sau lưng làm chủ, còn tưởng rằng là nàng ấy giao tranh với Đường Uyển.

Đường Uyển cũng không nghĩ tới Cố Trường Ca lại để nàng một mình lưu lại, nàng mấp máy môi, trong lòng có chút lo lắng.

Những tộc nhân Đường gia còn lại cũng thức thời rời đi, không dám hỏi nhiều.

Nếu không phải Đường lão thái gia biết Đường Uyển với tên Sở Hạo kia có tình ý với nhau, hắn cũng rất hoài nghi, nàng với Trường Ca thiếu chủ có phải có gì hay không.

Chẳng qua với thân phận của Cố Trường Ca, nàng cũng rất khó lọt được vào mắt hắn.

"Gặp qua Trường Ca thiếu chủ."

Đường Uyển có chút lo lắng bất an, trong lòng nàng đối với Cố Trường Ca phát ra sự sợ hãi, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nàng ở trước mặt hắn có một loại cảm giác tất cả tâm tư và bí mật đều bị nhìn xuyên thấu, thần hồn nơm nớp lo sợ.

Cố Trường Ca chậm rãi tìm một băng ghế đá ngồi xuống, sau đó mới hứng thú hỏi: "Biết ta tìm ngươi là vì chuyện gì không?"

Đường Uyển trong lòng run lên, vội vàng nói, "Trường Ca thiếu chủ, ta không có làm chuyện trái ý ngài, dạo này vẫn luôn giám thị nhất cử nhất động của Tần Vô Nhai, không tiết lộ cho hắn bất cứ chuyện gì."

Nàng cho rằng hắn đã phát giác được chuyện lúc trước nàng có ý định nhắc nhở Tần Vô Nhai. Điều đó khiến nàng rất sợ hãi lo lắng.

Bây giờ tính mạng của tất cả mọi người nhà họ Đường đều nằm trong tay Cố Trường Ca, nàng càng không dám làm trái lời hắn, lo sợ sẽ mang đến tai họa cho Đường gia.

Cố Trường Ca cười cười , nói, "Thật sao? Không có thì tốt, ta cũng không tin ngươi có cái can đảm kia."

Đường Uyển thở phào một cái, chỉ lo hắn không tin, để nàng đi chứng minh.

"Lần này, ta đến Đường gia, là đến giết Tần Vô Nhai."

"Đây là Táng Tiên Thủy, ngươi đưa thứ này cho hắn uống hết, sau khi chuyện thành công, ta sẽ buông tha cho Đường gia."

"Nếu làm không được, vậy Đường gia các ngươi chết cùng hắn đi."

Nhưng ngay sau đó, Cố Trường Ca giọng nói vừa chuyển, có chút hứng thú liếc mắt nhìn nàng, sau đó bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một cái bình bạch ngọc nhỏ.

Sắc mặt của nàng tái nhợt, khó có thể tin, ngón tay ở dưới ống tay áo đang run rẩy.

Cho dù là Doãn Mi đang ngoan ngoãn đứng hầu sau lưng Cố Trường Ca, sắc mặt cũng khẽ biến, khẽ rùng mình.

Nàng nhìn về phía cái bình ngọc nhỏ màu trắng đấy, rất là kiêng kị.

"Táng Tiên Thủy "

Đường Uyển thanh âm phát run, ẩn chứa sự sợ hãi, đồng thời phía sau lưng kéo tới một trận hàn khí.

Cố Trường Ca lại dự định để nàng tự mình ra tay, độc chết Tần Vô Nhai.

Táng Tiên Thủy, tên như ý nghĩa, chính là một loại kỳ độc, không biết lai lịch, được mệnh danh có thể táng diệt tiên nhân, chỉ một giọt cũng là giá trên trời.

Tu sĩ bình thường không dám tiếp xúc, cũng không có tư cách tiếp xúc.

Bởi vì bản thân Táng Tiên Thủy ẩn chứa tính thẩm thấu kinh khủng, từng có tin đồn, nói vật đó là có thể làm ô nhiễm tà ma.

Tu sĩ tới gần nó, đều sẽ không chịu được phản phệ, lục phủ ngũ tạng cũng hóa thành mủ máu, thuốc bất tử cũng không cứu nổi.

Ở Thượng giới Táng Tiên Thủy đã tuyệt tích, có rất ít người nhìn thấy, có cũng chỉ là nghe đồn mới xuất hiện qua.

Bây giờ trong tay Cố Trường Ca, vậy mà lại xuất hiện một bình.

Bên trong bình này dù chỉ có một giọt Táng Tiên Thủy, giá trị cũng khó thể tưởng tượng.

"Làm sao vậy? Không nguyện ý sao?"

Trên mặt của hắn mang theo nụ cười thản nhiên, ngũ quan vô cùng tuấn tú, để cho người ta tìm không ra bất cứ khuyết điểm nào, thậm chí cho người ta một loại cảm giác như gió xuân.

Nhưng giờ phút này toàn thân Đường Uyển phát lạnh, tay chân lạnh buốt, cả người giống như là bị một chậu nước đá từ trên trời hất xuống, sợ hãi đến cực hạn.

Ngón tay nàng phát run, muốn nhận lấy bình bạch ngọc nhỏ trong tay Cố Trường Ca, muốn bản thân tỉnh táo lại.

Nhưng hết lần này tới lần khác ngón tay như bị mất kiểm soát , run rẩy kịch liệt.

Bình ngọc nhỏ màu trắng trước mặt dường như vô cùng phỏng tay, như muốn từ trong tay rơi xuống.

Hết chương 1186.
Bạn cần đăng nhập để bình luận