Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1004: Làm được không?

Chương 1004: Làm được không?

Hoàng tỷ, cứu ta."

"Ta không muốn chết."

Mà giờ khắc này, mặc dù trong lòng của Khương Minh rất tuyệt vọng, nhưng vẫn không muốn buông lỏng cơ hội được sống sót, đang hướng về phía Thái Hư thần tộc la to.

Khương Lạc Thần và một đám cường giả của Thái Hư thần tộc, nghe được hắn kêu cứu, trong lòng cũng không đành lòng.

Bọn hắn cũng không thể nào tận mắt nhìn thấy Khương Minh bị giết mà thờ ơ không xen vào chuyện này.

"Cố Trường Ca, chuyện này là chúng ta đã làm sai trước, chúng ta nguyện ý bồi thường xin lỗi, đây cũng không phải việc gì không thể hóa giải cừu hận được."

"Lúc trước, Khương Minh hắn cũng không biết thân phận của vị cô nương này, bằng không hắn sẽ không làm như thế, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm."

Ngay lập tức, Khương Lạc Thần mở miệng, dáng vẻ hạ thấp bản thân này rất hiếm thấy, phải biết từ trước đến nay, dáng vẻ của nàng đều cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xuống mọi người.

Điều này cũng nói lên rằng nàng cực kỳ coi trọng Cố Trường Ca.

Nghe nói như thế, Cố Trường Ca ngước mắt liếc qua nàng một chút, từ tốn nói, "Không có việc gì, nếu đã là hiểu lầm, thì giết chết cũng không phải là xong à?"

Tất cả mọi người biến sắc, cảm nhận được một loại khủng bố áp bức và uy hiếp.

Mặc dù Thái Hư Thần Mộ không được cái gì, nhưng lại nhìn được một hồi kịch hay.

Như nghe lời đồn vậy.

Cho dù trước mặt là một đám cường giả của Thái Hư thần tộc, Cố Trường Ca vẫn cường thế như cũ, không có chút ý nghĩ nào sẽ nhượng bộ một bước.

Rất nhiều Giáo chủ đại giáo, cũng có loại cảm giác nhức đầu, may mắn bản thân không có đắc tội Cố Trường Ca, nếu không đến lúc đó còn không phải uất ức đến muốn thổ huyết sao?

"Ngươi…"

Sắc mặt của mấy người Thái Hư thần tộc rất khó coi, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ nói như vậy, căn bản cũng không quan tâm bọn họ?

Mặc dù hắn nổi danh đã lâu, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là một hậu bối.

Vào lúc này, lẽ nào thật sự dự định sẽ vì một chuyện nhỏ mà gợi lên mối cừu hận giữa hai gia tộc hay sao?

Khương Lạc Thần thở sâu, để cho mình tỉnh táo lại.

Nàng cũng lần đầu tiên gặp được dạng người như Cố Trường Ca, khí thế của người ta còn mạnh hơn so với nàng.

"Cố Trường Ca, ngươi muốn như thế nào thì mới bằng lòng buông tha cho Khương Minh, điều kiện gì ngươi cứ việc nói."

Ánh mắt của Khương Lạc Thần lạnh lùng nói.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca chính là muốn nhân cơ hội giở công phu sư tử ngoạm, nói ra điều kiện.

"Điều kiện?"

Cố Trường Ca không nhịn cười được, có điều mắt sắc lại có vẻ hơi nghiền ngẫm, "Nếu Lạc Thần công chúa đã hỏi như thế, vậy thì tốt, bên cạnh ta bây giờ còn thiếu nha hoàn bưng trà rót nước, không bằng Lạc Thần công chúa đến làm, ý ngươi như thế nào? Nếu như Lạc Thần công chúa bất mãn với cái thân phận này, thiếp thất kỳ thật cũng đều có thể."

"Cũng không biết ngươi có nguyện ý đi cứu cái người mà ngươi gọi là đệ đệ hay không?"

Nghe đến đoạn sau, tất cả mọi người không khỏi xôn xao, vô cùng sợ hãi.

Đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thầm cười khổ.

Lời nói như thế này, đoán chừng cũng chỉ có Cố Trường Ca dám nói.

Đương nhiên, cũng có người không cảm thấy hắn đang nói chuyện nghiêm túc, đoán chừng đơn thuần vì muốn làm nhục Khương Lạc Thần.

Đám người của Thái Hư thần tộc, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vô cùng phẫn nộ.

Khương Lạc Thần chính là mặt mũi tộc của bọn họ, trong tương lai thậm chí sẽ tiếp quản Thái Hư thần tộc, trở thành Thái Hư Thần Hoàng đời tiếp theo, địa vị vô cùng cao quý, nhìn xuống Thượng giới.

Nhưng ở trong miệng của Cố Trường Ca, chỉ xứng làm nha hoàn thiếp thất?

"Cố Trường Ca ngươi…"

Trong con ngươi của Khương Lạc Thần lạnh lùng, tay ngọc nắm chặt, sát khí nghiêm nghị, hàn khí như muốn đóng băng nứt vỡ hư không.

Nàng hoàn toàn không hề nghĩ tới có một ngày, lại ở trước mặt của mọi người bị làm nhục như này.

Với thân phận của nàng, cả Thượng giới mênh mông này, ai dám để nàng làm kẻ nha hoàn thiếp thất?

Đây còn không phải thật lòng làm nhục người khác hay sao?

Vù một tiếng!

Màn che rủ xuống trước mặt nàng trực tiếp bị phá hủy, văng tung tóe, khó có thể chịu đựng được khí tức hiện tại của nàng.

Trong nháy mắt, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại tuyệt mỹ của Khương Lạc Thần lộ rõ ở trước mặt của tất cả mọi người.

Tóc vàng sáng chói, ngũ quan tinh xảo lập thể, có phong thái thần tiên, như chạm ngọc khắc mà thành, hoàn mỹ không hề tì vết.

Chỉ có điều, đôi mắt kia lạnh tận xương.

Không thể không nói, khí tức cao cao tại thượng tôn quý lạnh lùng này, đủ để cho tất cả thiên chi kiêu tử cảm thấy bản thân dơ bẩn, cúi đầu xuống ở trước mặt nàng, không dám nhìn thẳng.

"Không làm được sao?" Cố Trường Ca hời hợt cười, dường như cũng không có điều gì ngoài ý muốn và gợn sóng.

"Cố Trường Ca, ngươi đang muốn làm khó ta?"

Khương Lạc Thần lạnh lùng nhìn hắn.

"Làm không được, cũng không cần nỗ lực lãng phí thời gian của ta."

Vẻ mặt của Cố Trường Ca cũng bắt đầu lạnh như băng.

Dứt lời, bàn tay hắn quơ ngang hạ xuống, hướng thẳng về phía Khương Minh, nắm lấy hắn.

"Ngươi dừng tay cho ta!"

Sắc mặt của Khương Lạc Thần rất khó nhìn, tay ngọc nắm chặt.

Bộ dạng của Cố Trường Ca khinh thường, thái độ hoàn toàn không để bọn họ ở trong mắt, khiến trong lòng của nàng không khỏi sinh ra phẫn nộ.

Cố Trường Ca có thiên phú cường đại, thực lực khủng bố, bối cảnh lại cường hoành như thế nào?

Nàng có điểm nào không bằng hắn, hắn dựa vào mà có thể khinh thường nàng như thế.

Nhưng, Cố Trường Ca cũng không có dự định nhiều lời với nàng, trực tiếp xuất thủ, bàn tay ngang trời, bao phủ nghiền ép về phía Khương Minh.

Gần giống như đập chết một con ruồi nhỏ!

Hết chương 1004.
Bạn cần đăng nhập để bình luận