Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1963: Ký ức ùa về

Chương 1963: Ký ức ùa về

Trước khi hôn lễ bắt đầu, các tân khách đều nghỉ ngơi ở đây, phòng ngừa gặp phải cừu địch của nhau dẫn đến phiền toái không cần thiết.

“Bái kiến Trường Ca thiếu chủ.”

Ở phía trước cung điện, Cố Trường Ca dẫn theo một đám tộc lão của Cố gia đi tiếp đón khách quý.

Trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười hòa nhã chào hỏi với khách quý vừa mới đến.

Ở phía xa còn có một đám lão tổ của Thái Sơ thần giáo, mẫu thân và phụ thân của hắn cũng bận rộn liên tục đi xung quanh tiếp đãi quý khách, để cho mọi người thấy chủ nhân lấy lễ đón khách.

Dù sao các thế lực đạo thống có thể tiến vào cung điện này đều là bá chủ chân chính ở thượng giới, bất kỳ ai cũng có thể cải thiên hoán địa.

“Luân Hồi đạo hồ tặng ba khối Luân Hồi tiên ngọc, ba bình Vô Thánh Thủy, một khối ngộ ngấn tiên kim…”



Cửa vào cung điện có một đám khách quý cất bước tiến vào, vừa nghe được những quà tặng này thì đều cảm thấy giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa.

Người dẫn đầu là một Chí cường giả với đôi mắt xám trắng, thâm thúy mà tang thương, dựa vào một chiếc ghế màu xám, thực lực cực kỳ mạnh mẽ và khủng bố.

Luân Hồi đạo hồ chính là một phương đạo thống cực kỳ điệu thấp ở thượng giới nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến sự thần bí và đáng sợ của nó.

Ở thời điểm Cố Trường Ca đại hôn lại điều động được một vị nhân vật lớn đến đây tự mình dâng tặng đại lễ.

“Đây là Nha tiền bối, không nghĩ tới ngươi lại tự mình tới đây, Thập bát tổ thường xuyên nhắc tới ngài đấy…”

Một vị tộc lão của Cố gia thấy thế thì giật mình, sau đó nở nụ cười chạy đến tiếp đón đám người Luân Hồi đạo hồ.

Rất rõ ràng Luân Hồi đạo hồ có giao tình không tệ với Trường Sinh Cố gia, đại lễ mang theo cũng cực kỳ kinh người.

Thập bát tổ trong lời hắn nói cũng chính là vị đã từng xuất thế tiêu diệt đại trưởng lão của Tử Phủ, có tên là Cố Lãng, tu vi sớm đã đạt tới Tàn Tiên chi cảnh từ lâu.

Khi Cố gia công chiếm Bát Hoang thập vực, thời điểm đánh chiếm Thiên Lộc thành, Thập bát tổ đã từng xuất thủ qua, suýt chút đã bổ nát cả phòng ngự của Thiên Lộc thành.

“Tên Cố Lãng này lại còn nhắc tới lão phu? Xem ra đã lâu không giao thủ cùng lão phu cho nên tay hắn có chút ngứa rồi.”

Nhân vật nội tình của Luân Hồi đạo hồ nghe vậy cũng lộ ra mấy phần ý cười.

“Luân Hồi đạo hồ…”

Trong cung điện có rất nhiều khách khứa, vẻ mặt có chút quái dị, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì Luân Hồi đạo hồ đã rất lâu không lộ diện ở thượng giới, nói là đạo thống không bằng nói đây là một phương cấm địa, đã từng huỷ diệt cả một phương bất hủ đạo thống.

Thế hệ này cũng chưa từng nghe nói truyền nhân của Luân Hồi đạo hồ xuất hiện.

Nhưng ai cũng không nghĩ đến Luân Hồi đạo hồ lại có giao tình sâu sắc với Trường Sinh Cố gia đến thế, lại cố tình điều động một vị nhân vật nội tình đến, nhờ vậy mà có thể thấy được mức độ coi trọng của Luân Hồi đạo hồ.

“Phụ thân, mẫu thân, Trường Ca xin phép rời khỏi đây một lát.”

Lúc này ánh mắt Cố Trường Ca khẽ động, chú ý tới thân ảnh của mấy người quen.

Hắn chắp tay nói với phụ mẫu, sau đó rời khỏi từ cửa cung điện đi thẳng đến một hướng khác.

“Công tử.”

Trong điện, Doãn Mi dẫn theo đám người Lâm Thu Hàn và Diễm Cơ đi tìm ghế ngồi xuống thì nhìn thấy Cố Trường Ca mỉm cười đi tới từ cách đó không xa.

Nét mặt nàng lộ vẻ ngọt ngào tươi tắn nói với Cố Trường Ca:

“Ta đã dựa theo sự phân phó của ngài dẫn các nàng tới đây.”

“Ngươi vất vả rồi.”

Cố Trường Ca đi tới khẽ gật đầu nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía hai người Lâm Thu Hàn và Diễm Cơ.

Nói tới thì cũng đã lâu rồi hắn không gặp các nàng.

Một mặt là thật sự không có thời gian, mặt khác cũng bởi vì Cố Trường Ca nghĩ không cần thiết phải gặp, rất có thể sẽ làm hại các nàng.

Tuy rằng hắn không phải người tốt lành gì nhưng hắn vẫn nhớ đến tình xưa.

Hiện tại trên thượng giới có rất nhiều đạo thống đang nhìn chằm chằm và bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ với hắn, vì thế cho nên rất có khả năng một số người có quan hệ khá mật thiết với hắn sẽ rơi vào nguy hiểm.

Mặc dù Cố Trường Ca không có cảm tình quá sâu đậm đối với hai người các nàng, tuy nhiên hắn cũng không muốn các nàng bị cuốn vào vòng nước xoáy này, vô duyên vô cớ đánh mất tính mạng.

Hắn cũng sẽ không xem chuyện này giống như bảo vệ Nguyệt Minh Không, phân chia lực lượng bảo hộ các nàng.

“Bái kiến công tử.”

Thực ra Diễm Cơ và Lâm Thu Hàn lại hơi mất tự nhiên khi ở trước mặt Cố Trường Ca.

Mặc dù có chút vui mừng khi hắn chủ động đến gặp, thế nhưng các nàng cũng biết thân phận của chính mình khác nhau một trời một vực với Cố Trường Ca, thậm chí còn xa vời hơn so với thời điểm các nàng mới tới thượng giới.

“Trước mặt ta, các ngươi không cần đa lễ.”

Cố Trường Ca mỉm cười, sắc mặt vẫn hòa nhã dịu dàng như cũ.

Trong thoáng chốc, Lâm Thu Hàn lại được nhìn thấy Cố Trường Ca của lúc trước khi các nàng mới gặp nhau lần đầu tiên.

Hắn đi theo tổ tiên Lâm gia hạ xuống Lâm phủ, xuất hiện trong đại sảnh như một tôn thần minh trẻ tuổi, tuấn tú nhã nhặn, tiên tư thần cốt, cả người đều tự phát ra ánh sáng. Mặc kệ là ăn nói hay là kiến thức thì đều khiến nàng mê mẩn, vô thức chìm sâu vào trong không thể nào thoát ra được.

Chỉ trong chớp mắt, Cố Trường Ca đã trở thành chúa tể chân chính ở thượng giới. Hắn chưởng khống sinh diệt, một lời nói ra có thể quyết định số phận của vô số tinh vực.

“Chúc mừng công tử đại hôn.”

Dường như Diễm Cơ cũng có chút hoảng hốt, ký ức như thuỷ triều trào dâng trong đầu, sau đó nàng chắp tay nói.

Nếu như trước đây không có Cố Trường Ca mang nàng đến thượng giới, hiện tại nàng cũng đã hồn phi phách tán, càng đừng nói là có được tu vi Chuẩn Chí Tôn như bây giờ.

Đối với Cố Trường Ca, nàng thật tâm cảm kích và ngưỡng mộ.

Hết chương 1963.
Bạn cần đăng nhập để bình luận