Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2745. Chấn động

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người, bao gồm cả Đồng bà bà đều hoảng sợ đến ngây người.
Ai cũng không ngờ rằng nữ tử toàn thân bị quấn quanh bởi lớp băng vải, chỉ còn nửa bước nữa sẽ chôn thây trong đất bùn, tỏa ra mùi thối rữa, vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã thoát thai hoán cốt, xinh đẹp như cửu thiên huyền nữ.
Mái tóc dài như rong biển kia của nàng, mềm mại đến mức bóng loáng, từng sợi tóc đều óng ánh. Khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo, tựa như một tác phẩm tinh điêu ngọc trác, làn da như sương như tuyết.
Tất cả mọi người đang kinh ngạc thảng thốt, đều tiến vào trong miếu thờ, thành kính quỳ xuống dập đầu với Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được hiển thánh.
Trong khoảng thời gian này, Trần Cẩn Hàn luôn thành kính lễ bái, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Nàng có thể có được như ngày hôm nay có thể xưng là biến hóa kỳ tích, ngoại trừ vị Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được kia ra còn ai có thể làm được nữa?
Trần Cẩn Hàn không tiếp tục ở lại thôn làng trong ngọn núi nhỏ này nữa, nàng đa tạ Đồng bà bà đã chăm sóc mình trong khoảng thời gian này, định đợi sau này có cơ hội sẽ hồi báo ân tình của bà bà.
Chẳng qua Đồng bà bà vẫn mỉm cười lắc đầu như cũ, nếu như nàng muốn cảm tạ, vậy hãy cảm tạ Phạt Thiên Minh chủ.
Trần Cẩn Hàn gật đầu, im lặng.
Nàng lại trở về Thanh Linh tông lần nữa, đối với đệ tử đã biến mất hơn nửa năm lại trở về, trên dưới Thanh Linh tông đều chấn động không thôi.
Hơn nữa, thân phận Trần Cẩn Hàn đặc biệt vô cùng, có được Vô Cấu tiên thể trong truyền thuyết, tương lai chỉ cần không vẫn lạc thì tất sẽ chống đỡ thiên mệnh, dẫn dắt Thanh Linh tông đi về phía huy hoàng.
Trong khoảng thời gian nàng biến mất, rất nhiều đệ tử đều lo lắng, cảm thấy có lẽ nàng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị thế lực đối đầu với Thanh Linh tông âm thầm mưu hại.
Dù sao, bây giờ Thanh Linh tông như mặt trời ban trưa, hai thiên kiêu tuyệt thế xuất hiện, khiến rất nhiều thế lực tông môn quanh họ đều cảm thấy áp lực cực kỳ lớn.
Trần Cẩn Hàn trở về, khiến trên dưới Thanh Linh tông xôn xao, rất nhiều đệ tử đều vui mừng. Chẳng qua, trong mắt một vài vị trưởng lão lại hiện lên tia khó hiểu, trong lòng chấn động, khó mà tin nổi. Một người đã chết, sao lại lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ?
Mặc dù Trần Cẩn Sương không nhiều lời gì với cô muội muội kia, nhưng một vài trưởng lão đều mơ hồ đoán được. Bọn họ thầm thở dài trong lòng, dù biết thì thế nào chứ? Quở trách Trần Cẩn Sương ư?
Tình trạng bây giờ của Trần Cẩn Sương đúng là đáng sợ, đến cả bọn họ cũng phải tạm thời tránh mũi dùi.
Bọn họ cũng không biết Trần Cẩn Sương tu hành thế nào mà thực lực lại vượt xa khỏi đám trưởng lão bọn họ. Phải biết, đây đang là thời đại mạt pháp đấy.
Nếu là với quy tắc thiên địa hoàn chỉnh, linh khí vô cùng nồng đậm như thời kỳ viễn cổ thì tốc độ tu hành của Trần Cẩn Sương không biết còn kinh khủng đến cỡ nào.
Thanh Linh tông còn muốn quật khởi thì tất phải dựa vào Trần Cẩn Sương. Đến cả Tông chủ và Thái thượng trưởng lão cũng ngầm đồng ý việc này.
Bọn họ cũng chẳng biết Trần Cẩn Hàn gặp được kỳ ngộ gì mà có thể sống sót. Nhưng nếu nàng muốn tông môn chủ trì công đạo cho nàng, vậy sợ là không được.
“Tỷ tỷ tốt của ta, ta trở về rồi đây.”
Trần Cẩn Hàn lại lần nữa đứng ở tại tông môn mà mình đã từng sinh sống mấy chục năm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ động lòng người là nụ cười lạnh lẽo, lộ ra hàn khí người lòng người sợ hãi run rẩy.
Phàm là những đệ tử ở rất gần nàng cũng không nhịn được mà rùng mình, cảm giác như đến gần một khối băng. Mặc dù bây giờ Trần Cẩn Hàn còn xinh đẹp hơn trước kia nhưng lại khiến người ta có cảm giác như không giống người sống.
Ở nơi sâu trong núi sau Thanh Linh tông, trong một động phủ nào đó, Trần Cẩn Sương nhắm mắt tu hành, mặt mang mạng che mặt, chỉ trong nháy mắt dường như đã cảm nhận được gì đó. Nàng mở to mắt, trên khuôn mặt lướt qua vẻ khó tin, chân mày cau chặt lại.
“Sao có thể…”
“Rõ ràng ta đã ném kẻ đáng ghét này vào Vạn Hồn Uyên, sao nàng ta còn sống?”
Sắc mặt Trần Cẩn Sương lạnh lẽo, tâm tình bất định.
Chẳng qua, sau khi nàng cướp được thiên phú của Trần Cẩn Hàn, tốc độ tu vi tinh tiến càng trở nên nhanh hơn, xưa đâu bằng nay từ lâu. Dù là một đám trưởng lão Thanh Linh tông cũng chưa chắc là đối thủ của nàng.
Nghĩ đến đây, nàng bình tĩnh trở lại, sắc mặt không chút gợn sóng.
Trong khoảng thời gian nửa năm Trần Cẩn Hàn biến mất, nàng đã để lộ gương mặt trước đệ tử và trưởng lão. Đương nhiên, gương mặt được phơi bày chính là gương mặt vốn thuộc về Trần Cẩn Hàn.
Đến lúc này, lời đồn liên quan đến tướng mạo xấu xí của nàng trước đó tự sụp đổ.
Nàng tên là Trần Cẩn Sương, muội muội tên là Trần Cẩn Hàn, hai người chính là tỷ muội song sinh, dáng vẻ gần như giống nhau như đúc. Nhưng vì thuở nhỏ thiên phú khác biệt, tu hành dưới trướng trưởng lão khác nhau, đến tận gần đây, muội muội Trần Cẩn Hàn thức tỉnh Vô Cấu tiên thể, hai người mới định công bố thân phận với Thanh Linh tông.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng muội muội lại đột nhiên biến mất, mất tung mất tích, hình như là bị hãm hại. Đối với lý do thoái thác này của Trần Cẩn Sương, trên dưới Thanh Linh tông, trái lại chẳng có ai hoài nghi.
Chỉ có mấy vị trưởng lão trước đây biết trên mặt nàng có một vết bớt xấu xí, mơ hồ đoán được gì đó.
Sau đó, Trần Cẩn Sương lại lấy cớ ra ngoài đi tìm muội muội bị mất tích mấy lần, dáng vẻ vội vội vàng vàng lo lắng không thôi, đến cả mấy vị trưởng lão kia cũng không nhịn được mà hoài nghi liệu có phải mình đoán sai hay không?
Hết chương 2745.
Bạn cần đăng nhập để bình luận